Chương 4

Sau khi anh rời đi một lúc cô mới chợt hoàng hồn lại mà chỉnh trang lại trang phục. Tiêu Vy trở về phòng làm việc, cô cứ thế mà làm việc cho đến tận sáu giờ rưỡi.

“Ôi, mới đây đã sáu rưỡi hơn rồi sao, mình vẫn chưa ăn gì từ sáng cho tới giờ. Mệt quá đi thôi.”

Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài thì thấy mọi người đã về hết rồi, Tiêu Vy vươn vai và ưỡn ngực vài cái rồi cũng đứng dậy, cô tính đi tìm thứ gì đó ăn lót dạ để cả tối nay còn tăng ca. Ngay khi vừa chuẩn bị bước ra ngoài thì thư ký của anh tới nói.

“Trưởng phòng Triệu, chào cô, phó giám đốc cho gọi cô đến phòng làm việc.”

Cô nghe xong liền nghĩ, chắc sẽ không có chuyện hay ho gì đâu, nên cô đã nhún vai một cái phớt lờ lời nói của thư ký Chu, nhưng chưa kịp đi thì thư ký Chu liền nói.

“Anh ấy bảo có việc gấp bảo cô nhất định phải tới đó.”

Tiêu Vy biết đó là chiêu trò của anh ta, nhưng đành chịu thôi, phận làm cấp dưới cơ mà làm sao cãi lại được lệnh của giám đốc cơ chứ. Cô thở dài một cái rồi đảo chân đi qua phòng làm việc của anh. Đẩy cửa đi vào trong thì cô thấy anh đang ngồi yên vị trên ghế sofa cầm điện thoại lướt lướt gì đó. Nhưng cô không quan tâm, thứ mà Tiêu Vy quan tâm chính là mớ đồ ăn trên bàn.

Đang đói lại còn gặp cảnh này, cô không kiềm chế được liền chạy lại chỗ của anh, ngồi bệt xuống đất ở phía đối diện, với tay lấy đôi đũa và gắp thức ăn ở trên bàn. Phiến Duật vẫn cầm điện thoại lướt web, anh dường như không để tâm đến hành động ăn ngấu nghiến có phần xấu xí đấy của cô.

Phiến Duật vẫn ngồi ở đó chờ cho đến khi Tiêu Vy dùng bữa tối xong. Sau khi ăn no nê, ăn uống một cách hàm hồ và mất hình tượng thì cô chợt nhận ra điều gì đó. Trong đầu của Tiêu Vy lúc đó liền có một luồn suy nghĩ xấu.

“Gì? Mình vừa làm gì vậy chứ, mình đã ăn hết mớ đồ ăn ở trên bàn mà không hề hỏi hay xin phép anh ta? Lạy chúa, hình như có gì đó sai sai thì sai, không lẽ mình bị anh ta lừa rồi sao?”

Thấy cô ngồi ở đó với vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, anh liền bật cười và anh cũng ngẩng mặt lên nhìn cô và nói.

“Như nào? No chưa, ngon chứ? Trả tiền đi, hết cái chỗ đó là khoảng năm tờ tiền lớn đây.”

“Hả?”

Tiêu Vy giật mình sửng sốt khi nghe anh nói, cái mớ đồ ăn lúc nãy cô ăn là bằng với năm tờ tiền lớn sao, có lầm không chứ. Cô ngơ ngác nhìn anh, khuôn mặt trắng nõn có phần nhỏ bé đó khiến anh có chút rung động.

“Triệu Tiêu Vy, đừng có ngồi ngây ra đó, mau lại đây… nhanh lên.”

Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng khi nghe anh gọi cô vẫn đứng dậy đi tới gần chỗ anh. Tiêu Vy đứng nép mình lại ở một góc, thân hình mảnh mai nhỏ nhắn đó của cô trông rất đáng yêu.

“Đừng có đứng ở đó như thế… lại đây cùng ngồi đi, tôi muốn uống rượu cùng với cô.”

“Uống rượu sao? Tôi còn phải làm việc không thể uống được.”

“Tôi là sếp của cô hay cô là sếp của tôi?”

Tiêu Vy chỉ đành miễn cưỡng ngồi kế bên cạnh anh ta. Anh và cô cùng ngồi uống rượu với nhau, mới đầu cả hai có chút ngượng ngùng và ít nói nhưng khi đã có men rượu, thì cả cô và anh điều luyên thuyên nói không ngừng.

Nói là uống một ít vậy mà chưa đầy một tiếng thì chai rượu vang đỏ đó đã được uống cạn. Một khi đã có men rượu cả hai người họ liền không thể kiểm soát được bản thân mà bắt đầu có những cử chỉ thân mật.

Phiến Duật vươn tay kéo người của cô ngã về phía trước, bàn tay hư hỏng của anh lại bắt đầu sờ soạng. Không giống như tối hôm qua, tối hôm nay cô đã chủ động ôm lấy anh và còn hôn anh nữa.

Tiêu Vy uốn lưỡi, đảo lưỡi xung quanh khoang miệng của Phiến Duật… cô không ngừng nhấp môi khıêυ khí©h anh. Anh cũng chẳng dừa gì mà liền đè cô ngã ra phía sau ghế sofa. Một tay di chuyển xuống hạ thể bên dưới, chà lên chà xuống bề mặt lớp qυầи ɭóŧ ren. Một tay thì kéo dây áo bên ngoài và dây áσ ɭóŧ bên trong ra.

Lại là một khung cảnh đầy sự dâʍ ɖu͙©. Hơi thở ấm nóng pha với mùi rượu nồng nặc phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn đó của Tiêu Vy, kí©h thí©ɧ cô đến nỗi chưa gì bên dưới hạ thể sau lớp qυầи ɭóŧ đã bắt đầu ẩm ướt.

Phiến Duật cúi đầu xuống anh hôn phần khe ngực sâu đó của Tiêu Vy, hai bên đỉnh hồng đã bị kí©h thí©ɧ và bắt đầu đung đưa theo nhịp lắc hông của cô và anh. Anh liếʍ mυ"ŧ bầu ngực bên trái xong rồi lại đổi qua bên phải… cứ đổi qua đổi lại cho đến khi chúng mềm nhũn ra.

“Ưm… aa…á… ưm… ah… bên… bên dưới đang chảy…”

Anh nhích người xuống dưới, thô bạo dùng tay kéo qυầи ɭóŧ của cô ra ngoài, anh không vội vứt thứ đó mà ngược lại còn cầm và xem thứ chất lỏng có chút đặc và nhớp này. Phiến Duật nhìn dịch mật dính trên bề mặt lớp qυầи ɭóŧ không khỏi nhịn mà thêm phấn khích.

“Ah… Phiến Duật… ưm… tôi lại bị… anh lừa ah ức…”

Anh không nói gì liền cúi người xuống thè lưỡi liếʍ vào huyệt nhỏ hồng hào đang chảy dịch mật. Đầu lưỡi của anh chạm vào phần bề mặt ở trên huyệt nhỏ, kí©h thí©ɧ đến nỗi cơ thể cô run lẩy bẩy. Bên ngoài thôi chưa đủ anh đẩy đầu lưỡi đi vào bên trong huyệt nhỏ, không ngừng mυ"ŧ lấy thứ chất lỏng màu trắng và nhớp nháp đó vào miệng.

“Đừng… chỗ đó… đừng mà… dừng lại đi… bẩn lắm Phiến Duật…”