Chương 57: Bất Lực

Ghì chặt cổ tay Châu Mãn Kì anh kéo cô thê thảm về đến nhà rồi lại nhốt cô vào xế hộp Roll Royce, mỗi khi bực dọc anh đều bắt cô đi đến một nơi đâu đó giải tỏa cơn phiền muộn

Nhưng Châu Mãn Kì hôm nay thật sự đã rất căm phẫn một lòng không thay đổi, bị kéo lê tâm trạng càng trở nên thối nát hơn

Chát

Cô vung tay tát vào gò má anh thì ra anh đã sai ngay từ đầu, hàng nước mắt chảy dài khiến anh không khỏi tội lỗi vụng ý tiến lên cô lùi bước, muốn đến xin lỗi nhưng bị bài xích

"Em đi khám bệnh, em nói em rất mệt rồi mà...Anh là người yêu của em nhưng cũng có tin em đâu, kể cả cùng Nhược Lam qua Mỹ du học anh cũng chẳng màn đến mà báo cho em câu nào. Em hỏi ngược anh, rốt cuộc anh có quan tâm em không ?"

Hai mắt Châu Mãn Kì khóc nhiều khiến cho nó đỏ hoe thê lương, khoảnh khắc anh buồn nhất có lẽ là những nỗ lực tích góp bỗng chốc tan biến trong một khoảnh khắc, cô đã khóc. Băng Thiệu Huy xót xa nhìn nhận bộ dạng chẳng khác gì là tuyệt tình, ngay lúc này anh mới biết mình đã ngậm trái đắng

Băng Thiệu Huy tiến đến ôm chầm lấy cô dỗ dành nhưng đã bị cô hất vung người ra vội vã lượm lặt sách vở và túi đựng thuốc chạy hì hục về nhà, theo sau cô và cuối cùng cô không nhìn lấy mà còn ném cho tiếng rầm đóng cửa chói tai chẳng muốn anh xuất hiện trước mặt nữa

Gò má Băng Thiệu Huy rát nhẹ, khi cô đóng cửa anh mới nhận ra cảm giác tê tê rát rát hiện diện nơi gò má này, đứng trước cửa tư gia anh hồn bay phách lạc mặc ai làm gì thì làm bởi thứ anh cần là cô và một phút bốc đồng đã bị đạp đổ tất

Quá nhiều thứ khiến anh chơi vơi, phía trước là vách núi phía sau là biển, thật khó lòng mà chọn ra đâu là nơi phù hợp, vết rạn xuất hiện rõ rệt liệu anh có vượt qua nó được hay muôn đời chỉ sống quanh quẩn dưới vực thẳm vô lối ?

"Thiệu Huy"

"Thiệu Huy"

"Thiệu Huy"

Băng Lập tức người chú ruột sau này sẽ hướng dẫn anh khi qua Mỹ du học vừa từ siêu thị trở ra thấy khuôn mặt đắt giá đang vô hồn đứng trước cổng liền vô tư vỗ ba phát vào tấm lưng

"Thất tình à, nhìn cái mặt trề như cá trê là biết thất tình rồi" Ông chú này đúng là có kinh nghiệm, nhìn phát biết ngay Thiệu Huy đang chênh vênh sợ hãi cô sẽ chia tay mình



Tâm tình Băng Thiệu Huy cũng không khá hơn là bao, ngũ quan tuấn tú khẽ chuyển sang khúc dạo đau lòng, cặp mắt đau đáu nhìn Băng Lập đầu gật gật

Băng Lập không có vợ cũng không có nhiều người thương nhưng sống đến bốn mươi lăm mùa xuân, kinh nghiệm yêu đương đủng đỉnh hai túi quần. Bộ dạng thằng cháu lụy tình còn thê thảm hơn mình khi đó liền nhướn mày thẳng thừng :

"Nhà này có gen, hễ mà không gặp ai đó quá lâu hai chân hai tay cứ cẫng lên đòi gặp cho bằng được, còn quát tháo người ta, phải không ?"

Ông chú này thật tài tình, Băng Thiệu Huy cứ nghĩ ông chú ế chỏng ế chơ này làm gì mà biết đến hai chữ "tình yêu" nào ngờ phán đoán một câu trúng thầu như chơi

Đồng tử anh loé lên, gật gật đầu chờ Băng Lập tìm cách giúp đỡ

Vứt cho anh túi đựng trái cây, Băng Lập rút lon soda nho uống lấy hơi trông như bậc lão sư đang truyền dạy bí kíp cho đồ đệ của mình, ông chú choãi tay cười khẩy :"Người yêu chưa nói chia tay mà, cứ bám đi ! Nhà này có gen bám dai như đỉa truyền từ ông cha sang con cháu, Thiệu Huy cháu gen lặn đấy à ? Mặt gì đâu mà mỏng , mặt mỏng mất người yêu như chơi đấy. Chú mày không đùa"

Băng Thiệu Huy cong môi, ôm trái cây vào nhà coi như áp lực cũng giảm đi phần nào đó. Đêm nay rất dài, Châu Mãn Kì ngây thơ như thỏ con. Chiêu trò thì đầy ắp, Thiệu Huy nghĩ mình còn vô số cách dỗ yêu để cô nguôi giận

Châu Mãn Kì uống thuốc giảm tình trạng suy nhược cơ thể, đầu óc phải thư thả thì mới giảm hết tóc bạc mọc đầy rẫy trên đầu. Về đến đã ôm nhà vệ sinh sướt mướt một trận, đã nói không muốn nghĩ đến những chuyện không hay nhưng nó lại chọn thời điểm thích hợp tuôn trào làm đệm bước phá hủy tinh thần cô

Quyết hôm nay tránh mặt Thiệu Huy, cô khoá chặt cửa sổ nhất định không cho anh bén mảng vào dù chỉ là ngắm nhìn

30 phút sau

[Mãn Kì mở cửa sổ ra chúng mình nói chuyện]

[Khoan hãy block anh, cho anh giải thích]

[Anh giải thích rồi em làm gì cũng được]

[Mãnnnnn Kìiiiiiiiiii]