- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ?
- Chương 2: Có Vẻ Khả Quan
Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ?
Chương 2: Có Vẻ Khả Quan
Các phu nhân ở trong quán thấy làm lạ cũng ngó đầu nhìn về phía bà chủ cửa tiệm đang ôm cô con gái yêu dấu của mình vào lòng
"Là Châu Mãn Kì mà em hay nói sao, Mãn Ánh ?" Phu nhân Sở cười thân thiện uống một ngụm trà, bèn hỏi
"Vâng là cục cưng của em" Mẹ cô không khỏi tự hào vỗ ngực xưng tên, Châu Mãn Kì lúc này mới cúi đầu thật sâu chào khách hàng có mặt trong quán, thể hiện mình là một người có ăn có học
"Con bé được chồng cũ uốn nắn quá nên hành xử cũng có phần nề nếp" Bà vỗ vai cô, cười trừ. Bố mẹ cô li hôn không có nghĩa là không còn yêu thương nhau nữa, họ li hôn vì không còn tình yêu, sau chia tay họ nói chuyện với nhau rất dỗi bình thường. Đó cũng là điều làm cho Châu Mãn Kì rất ngưỡng mộ về đấng sinh thành
Theo mẹ đến chào hỏi từng khách hàng trong quán, làm quen với ba cô nhân viên thì Mãn Kì mới biết mẹ cô ăn nên làm ra khủng đến cỡ nào. Nhìn phu nhân tập đoàn Băng thị ngồi uống trà trò chuyện cùng với mẹ Mãn Ánh của cô mà xem, hay là phu nhân Sở thị vừa nãy hỏi thăm tình hình gia đình cũng biết mẹ cô khủng bố đến tầm cỡ nào
Cơ mà nhìn phu nhân Băng thị lại có nét hao hao giống cậu bé mà cô nhìn qua trưa nay, cặp mắt sắc nhọn và bờ môi mỏng kháy. Để ý một hồi thì cũng không phải giống quá vì vị phu nhân này ăn nói rất dễ nghe, còn cậu bé kia nói chuyện cứ như tát vào mặt người ta
Ở lại cửa tiệm cũng chẳng biết mình nên làm gì cho đúng, những thứ đang định làm thì lại bị nhân viên của mẹ giành làm hết. Mãn Kì mệt mõi, xách túi vải mỏng bên trong đựng sách vở bắt xe buýt về nhà. Khi về không quên cúi gập đầu chào hỏi mọi người mới có thể an tâm rời đi
Thấy cô như vậy, mẹ Mãn Ánh chỉ có thể lắc đầu quay sang các phu nhân cười trừ
Vì chưa làm thẻ xe buýt nên cô phải trả phí khá đắt, trên xe cô nắn nót rờ nhẹ vào túi vải mỏng manh đựng cặp sách. Túi vải này là của mẹ kế may cho cô, cảm giác thì cũng chẳng biết nên nói câu gì vì tình cảm của cô dành cho mẹ kế hầu như là không có, ít khi gặp mặt cũng là một lí do. Ngày hôm qua trước khi rời đi, mẹ kế đã qua phòng Mãn Kì và tặng nó
Quá nhiều chung cư chèn ép khu nhà của mẹ , nhà của mẹ là nhà áp đất. Diện tích cũng vừa phải hẹp bề ngang, rộng bề dài. Trước nhà còn có một xế hộp hạng sang đậu trước cổng, chiếc xe có vẻ là limited, mẫu mã và phong độ của nó cực kì thu hút ánh mắt từ đám đông
Quan sát xế hộp một lúc, Châu Mãn Kì thói quen mím chặt môi dùng chìa khoá mở cửa vào nhà. Đập vào mắt cô là mái tóc trắng bạch kim quen thuộc đã nhìn thấy ở đâu đấy đang cùng cậu em Châu Ánh Vĩ chơi game rất sung. Đồ ăn trên bàn thì bày bừa như một bãi chiến trường, ở với bố từ nhỏ thấy phòng ốc bừa bộn Mãn Kì chướng mắt dọn dẹp, quét lau trong âm thầm để mặc hai kẻ điên khùng đã thế chơi game còn la hét như đúng rồi
"Ánh Vĩ tắt máy đi, ti vi nóng hổi rồi" Châu Mãn Kì đặt tay vào ti vi nhắc nhở
"Chào chị tôi là Băng Thiệu Huy, lúc nãy tôi chưa kịp giới thiệu ..." Người ngồi cùng Châu Ánh Vĩ từ nãy đến giờ là Băng Thiệu Huy , mắt Thiệu Huy cứ sáng rực nhìn Châu Mãn Kì
"Chào cậu, hai đứa ăn gì chưa ? Chưa ăn thì tôi nấu, bỏ điều khiển xuống được rồi đó"
"Vâng !!!!"
Băng Thiệu Huy bịt miệng Châu Ánh Vĩ không cho cậu em trai nói điều gì đó. Mở kệ đựng lương khô, bên trong chỉ còn vài gói mì và một quả trứng. Châu Mãn Kì bật lửa nấu nước, yên lặng chế gia vị vào
Căn bản những việc mà hiện tại cô đang làm đều là những chuyện thường ngày khi sống với bố. Bố cô luôn giữ quan niệm con gái phải lắng đọng, biết nấu ăn thì sau này mới lấy chồng được. Ngẫm nghĩ kĩ thì sống với ông đã được đào tạo rập khuôn rồi, sau này ra ngoài cũng tự biết khả năng của mình ở đâu
Băng Thiệu Huy lén lút nhìn Châu Mãn Kì lên phòng riêng trong im lặng. Châu Ánh Vĩ thấy chị đã lên lầu buông lời ghét bỏ
"Bình thường mày có hay đến nhà tao đâu , sao hôm nay sốt sắng thế ?"
"Là vì chị mày" Băng Thiệu Huy tay cầm đôi đũa đảo vài ba cọng mì thản nhiên trả lời
"Tao đã nói rồi, tao không cho phép chị tao quen mày đâu ... với lại mày cũng không phải gu của chị tao. Mày có lòng đến đây, tao cảm ơn nhưng đừng có hòng mơ tưởng đến chị tao"
Mãn Kì lên phòng tắm rửa, dọn dẹp chỉnh đốn xuống nhà vẫn thấy Thiệu Huy cùng Ánh Vĩ chơi game, hai bát mì cô vừa làm cho cũng bỏ dở. Mãn Kì thở dài dọn dẹp bàn ăn một lần nữa, khoảng bảy giờ tối mẹ Mãn Ánh mới kết thúc công việc và trở về nhà
Ra trước cổng đón mẹ, đi cùng bà còn có phu nhân Băng thị đã gặp sáng nay. Mãn Kì có chút bất ngờ, vài giây sau cô im lặng mở cửa tiếp đón
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ?
- Chương 2: Có Vẻ Khả Quan