Chương 1: Ngôi Nhà Mới

Ngày trời nắng nhẹ, Băng Thiệu Huy lái xế hộp Roll-Royce trở về dinh thự nơi mà anh lớn lên. Bước ra khỏi xe thấy bạn thân Châu Ánh Vĩ cùng một người con gái trông có vẻ cao ráo hơn đứng trước tạp hoá cười rất tươi, cô gái đứng bên cạnh Châu Ánh Vĩ lọt vào mắt xanh của Băng Thiệu Huy ngay tức thời

Rất nhanh Châu Ánh Vĩ nhận được ánh mắt dòm ngó người chị ruột đang nói chuyện cùng mình, thận trọng quay xuống đằng sau đảo mắt

"À ... Ra là cậu ấm nhà họ Băng" Châu Ánh Vĩ ồ lên một tiếng, khẩy vai chị gái chỉ vào người đàn ông đang tiến đến gần giới thiệu :"Là bạn thân của em đó ạ"

Châu Mãn Kì gật đầu không nói, cố ý dò xét thân hình của cậu em trai cùng lứa này, kết quả cho thấy cái cậu này không có ra thể thống gì. Châu Mãn Kì lắc đầu ngán ngẩm, hai tay vẫn khư khư đống sách vở gật đầu chào

Mãn Kì trước đây học hành tại thủ đô ít khi về thăm thành phố Phan Lâm, do cô học tại Hiên Lâu trú ngụ tại thủ đô cho nên khi nói em trai mình quen ai, học ở đâu đối với cô có chút bỡ ngỡ

"Bằng tuổi em à ?"

"Vâng"

Châu Mãn Kì có hơi bất ngờ vì cả hai đều khác nhau một trời một vực. Băng Thiệu Huy nhuộm tóc màu bạch kim, đính kèm nhiều khuyên tai cộng thêm một vài hình xăm chất lừ trên cổ còn Châu Ánh Vĩ cận muốn lòi trĩ, đầu tóc thuộc kiểu gọn gàng, ăn mặc sơ mi quần tây tóm gọn là trai ngoan

Thật không hiểu sao họ có thể trở thành bạn thân của nhau suốt nhiều năm trôi qua như vậy

"Cậu là bạn của em trai tôi sao, tôi là Châu Mãn Kì rất vui được gặp cậu"

Băng Thiệu Huy đột nhiên đứng thất thần một lúc sau đó trở về hình thái ban đầu, anh vuốt tóc ra sau rồi giơ tay trước mặt ngỏ ý xin được bắt tay xả giao



Châu Mãn Kì ậm ừ cười gượng gạo giấu hai cánh tay xuống sau lưng, huých vai Châu Vĩ Ánh ngụ ý bảo cậu bắt tay hộ. Quy tắc chào hỏi đơn giản nhất đã hoàn thành, Châu Mãn Kì kiếm cớ tìm cách chuồn

"Tôi có việc về nhà trước, hai cậu cứ trò chuyện thoải mái đi nhé"

Đợi đến khi bóng dáng của Châu Mãn Kì đi xa, Băng Thiệu Huy mới lấy lại được dáng vẻ ban đầu, liên tục dồn dập những câu hỏi về đời tư của cô cho Châu Vĩ Ánh nghe

"Chị của mày ?"

"Chị ruột tao"

"Là Châu Mãn Kì mà mày hay nói ?"

"Đúng rồi là Châu Mãn Kì"

"Tốt nghiệp rồi phải không ?"

" Tốt nghiệp rồi, giờ đang chuẩn bị lên đại học"

[...]

Ba hoa với Châu Ánh Vĩ được vài câu, Băng Thiệu Huy tính cách cao ngạo nay lại hạ mình xuống chỉ để hỏi thăm chị gái của bạn thân, anh bắt đầu vào vấn đề chính



"Mày nhường chị mày cho tao đi, tự nhiên tao có hứng thú"

Dĩ nhiên Châu Ánh Vĩ vừa nghe xong đã nổi cơn điên tiết, chỉ thẳng vào cái khuôn mặt bảnh bao chẳng chút tiếc nuối

"Nhà tao tuy không giàu nhưng còn cái lương tâm. Còn mày, có hàng chục cô theo đuổi thích ai thì quen chứ đừng quen chị tao"

Châu Ánh Vĩ đã quá rành về Băng Thiệu Huy rồi, anh chỉ quen cho qua đường rồi chọn một ngày đẹp trời nói lời chia tay, Châu Mãn Kì cũng không phải người dễ dụ nhưng cậu vẫn phải bảo vệ chị trước còn hơn là để cậu ấm chơi bời một tay cướp lấy

Châu Mãn Kì tốt nghiệp cấp ba không chọn ở lại thủ đô học lên chương trình mà một mực đòi về thành phố sầm uất chọn chuyên ngành Quản trị kinh doanh tại một trường đại học thuộc cấp bình thường để tiếp tục chắp cánh ước mơ

Nhiều người thắc mắc vì sao Châu Mãn Kì lại học cấp ba ở thủ đô chứ không phải thành phố nơi em trai cô đang học, lí do là vì bố mẹ cô li hôn. Muốn con được học tập tốt nhất có thể, bố cô đã đưa ra ý kiến mang cô về thủ đô. Sau này tốt nghiệp, bố cũng có vợ mới, cô không muốn làm phiền nên chuyển về sống với mẹ

Mẹ cô mở một cửa tiệp làm đẹp ngay trung tâm thành phố đất là do ông bà để lại. Ngày trước nghe mẹ nói chuyện qua điện thoại bảo rằng cửa tiệm rất đắt khách, dư của ăn thậm chí có rất nhiều phu nhân giàu có đến đây chỉ để tám chuyện Châu Mãn Kì đi đến cửa tiệm bằng xe buýt, cô vừa mới về tới nhưng Châu Ánh Vĩ lại là người đón cô đầu tiên, mẹ cô chắc là đang bận tối mặt, nghĩ đến cô bèn bắt xe tới trung tâm phụ giúp

"Mẹ ơi" Châu Mãn Kì không để ý, mở bung cửa kéo hiện đại, ngó đầu nhìn vào

Thật sự đúng như lời mẹ nói, phụ nữ ở đây ăn diện rất quý phái. Ở thủ đô cũng ít khi gặp những phu nhân cao cao tại thượng như thế này, thành phố cô đang ở hiện tại cũng là trung tâm kinh tế lớn thứ hai của đất nước có lẽ vì thế tầng suất gặp những phu nhân nhà giàu cũng nhiều hơn

Mẹ cô nghe thấy giọng của trưởng nữ nhà mình, từ trong phòng tiếp khách phóng ra ngoài. Bà không hề bận rộn như cô nghĩ , mọi việc ở đây đều có nhân viên làm tất. Xét về trình độ làm ăn thì coi như cũng ở mức trung bình

"Châu Mãn Kì" mẹ cô hớn hở ôm chặt cô vào lòng rồi lại thả cô ra, ngắm nghía khuôn mặt trắn nõn cùng mái tóc xoã bung ngang vai không khỏi phì cười