- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Tôi Xuyên Thành Họ Hàng Của Tra Công
- Chương 5
Tôi Xuyên Thành Họ Hàng Của Tra Công
Chương 5
Lâm Hằng bình tĩnh đặt điện thoại sang một bên, như thể mọi chuyện vừa xảy ra đều không liên quan gì đến anh. Anh bình tĩnh nhìn vào mắt mọi người nói tiếp: “Mặt khác, về mặt âm nhạc, nguồn lực quảng bá âm nhạc của Nghê Thấm sẽ được cấp phát phù hợp. Trước kia tài nguyên tài nguyên đầu tư vào nhóm nhạc mới ra mắt MAX.” ĂN CẮP CHUYỂN VER LÀ CHÓ
Bọn họ chưa hết ngạc nhiên từ việc riêng của CEO đã nghe một quyết định hoạn toàn khác so với dự định ban đầu của họ: “ Lâm tổng, quyết định này không thích hợp, Nghê Thấm là quán quân cuộc thi âm nhạc rất nhiều năm. Cô ấy cũng sáng tác rất nhiều ca khúc hay. Hơn nữa cô ấy cũng được coi là nhân vật có lưu lượng trong giới âm nhạc. Nghê Thấm đã dành rất nhiều thời gian và chuẩn bị kỹ càng cho album này, và chúng tôi dự đoán nó sẽ là best-seller. Đến nỗi MAX, họ chỉ có 1 chút tiếng tăm mà thôi. ”
“Dự đoán?” Lâm Hằng nhếch môi, “Có những lúc dự đoán sai lầm. Hơn nữa, hiện tại không nổi tiếng không có nghĩa là tương lai sẽ không nổi tiếng. Đừng bao giờ lấy cái nhìn hiện tại mà đánh giá tương lai của một người.”
Nguyên chủ là nhân vật phụ quan trọng trong sách nên cũng kể chuyện ở công ty mình, album lần này của Nghê Thấm nhận được sự hưởng ứng bình thường, còn MAX chắc chắn sẽ nổi tiếng vì sự tồn tại của Sở Ca. Tuy nhiên ở trong sách bởi vì Lâm Phong và nguyên chủ, Sở Ca không thể thể hiện tài năng âm nhạc.
“ Cha nói đúng ạ, con cũng tin tưởng MAX sẽ như diều gặp gió.” Lâm Phong là người đầu tiên đồng ý.
Từ góc nhìn của hắn, sở dĩ Lâm Hằng ủng hộ MAX đều là vì Sở Ca, có CEO của giải trí Thiên Âm – Tianyin Entertainment bảo vệ cậu ta thì Sở Ca chả cần phải lo lắng chuyện cậu ta không nổi tiếng.
Hắn không ngờ rằng Sở Ca trước mặt hắn trông yếu đuối, thích khóc lại có thể được yêu mến như vậy trước mặt cha.
Quá tốt rồi chỉ cần Sở Ca được cha sủng ái hơn nữa còn nói tốt về hắn. Thì hắn chẳng phải lo lắng chuyện cha sẽ không dốc sức bồi dưỡng bản thân.
……
“Sao ngài không trả lời tin nhắn của tôi vậy? ” Sở Ca phồng má, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Lâm Hằng.
Cậu hơi tức giận nhưng nghĩ lại thì ngài Lâm Lâm chắc chắn rất bận, làm sao ngài ấy có thể trả lời tin nhắn của mình mọi lúc mọi nơi được? Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Sở Ca lập tức ngạc nhiên, vội vàng cầm lên đọc, khóe môi không khỏi nhếch lên, nhưng khi nhìn thấy người viết thư chính là Lâm Phong, hắn liền đè xuống khóe miệng nhếch lên mà không hề nhận ra.
【 Làm tốt lắm, hãy tiếp tục phát huy nhé! —Anh Phong 】
Làm tốt lắm? Cậu làm cái gì sao? Lại muốn cố gắng cái gì? Sở Ca có chút bối rối, muốn nhắn tin hỏi rõ, nhưng nghĩ đến Lâm Phong lúc không có việc gì đừng tùy tiện liên lạc với hắn, hắn liền ngừng suy nghĩ việc này.
Ánh mắt cậu rơi vào dòng ghi chú chữ dài ” Ngài Lâm, người mà ngày nào tôi cũng muốn đẩy ngã “, cậu nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay ấn ấn, lẩm bẩm: “Anh Phong gửi tin nhắn cho tôi rồi, sao ngài còn chưa không trả lời tôi.”
Lúc này, Trần Song gõ cửa, phía sau là ba người còn lại trong ban nhạc.Anh ta vẫy tay với Sở Ca và ra hiệu cho cậu đi tới.
” Đi! Tôi dẫn các cậuđi gặp người! Tỉnh táo một chút.” Trầm Sảng vẻ mặt có chút nghiêm túc.
“Anh Trần, chúng ta đi gặp ai?” Li Huyền nghiêng đầu lặng lẽ hỏi.
Hỏi xong câu này, ngoài Sở Ca ra, hai người còn lại cũng nhìn sang.Trần Song muốn họ chuẩn bị tinh thần và không giấu giếm điều gì.
“Hôm nay có mấy nghệ sĩ mới tới công ty, các ngươi cũng coi là người mới, ta dẫn các ngươi đi gặp lãnh đạo cấp cao của công ty.”
Lãnh đạo cấp cao?
Ánh mắt của bốn người đều sáng lên.
Thực rõ ràng họ biết bốn từ này có nghĩa gì.
Nói một cách đơn giản, nếu lọt vào mắt xanh của cấp trên thì sau này họ sẽ có rất nhiều tài nguyên. Vậy chẳng phải họ không cần lo lắng sau này sẽ không nổi tiếng sao?
Ba người còn lại đều nghĩ như vậy, trong lòng hưng phấn, nhưng Sở Ca còn hưng phấn hơn bọn họ, nhưng lý do hưng phấn của cậu lại khác.
Chủ tịch cũng được coi là người có địa vị cao trong công ty, không biết ngài Lâm yêu dấu của cậu có ở đấy không, nếu có thì có thể gặp ngài Lâm rồi.
U là trời, vừa nghĩ đến việc gặp được Lâm tiên sinh hiền lành, chân cậu như nhũn ra, giây tiếp theo, cậu sợ rằng đó chỉ là tưởng tượng của chính mình.
Trong lúc những người khác không để ý, Sở Ca cố ý lùi lại một bước và gõ phím trên điện thoại di động.
【 Ngài Lâm, người đại diện sẽ đưa chúng tôi đến gặp ban lãnh đạo cấp cao của công ty, chức vụ chủ tịch cao như vậy, ngài có đến không? Tôi ước gì ngài cũng ở đấy! 】
Thôi được rồi, cậu đã đợi một lúc mà vẫn không có phản hồi. Sở Ca lo lắng Lâm tiên sinh có phải hay không ghét cậu, hoặc cảm thấy cậu phiền phức.
Lỡ như ngài ấy phớt lờ cậu mãi mãi thì sao!
Cậuche ngực trái, cảm thấy rất buồn khi nghĩ đến khả năng này
…
Trong đại sảnh, một số nghệ sĩ và quản lý của họ đã đến.Trần Song dẫn bọn họ chọn một chỗ ngồi rồi ngồi xuống. Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, mọi người đều giật mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhưng lại bất giác liếc mắt nhìn về phía cửa.
Sở Ca chớp chớp đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi.
Một người, hai người, ba người … Đều không phải. Những người bước vào đều là ông già và người trung niên.
Đôi mắt Sở Ca dần dần mờ đi.
Lúc này, lại có tiếng bước chân tới gần, Sở Ca trong mắt ánh sáng lại lần nữa sáng lên.
Tuy nhiên, người đến lần này lại là một người phụ nữ xinh đẹp thành thục đi giày cao gót, tư thế tao nhã, nhanh chóng ngồi vào chỗ.
“Được rồi, bây giờ các nghệ sĩ có thể tiến lên và giới thiệu về mình.”
Những người xung quanh đang hồi hộp và hưng phấn chuẩn bị, thậm chí có một số nhân tài đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có Sở Ca là người duy nhất cúi đầu héo rũ.
“Ôi chúa ơi, đó có phải là Lâm tổng không?”
“Có vẻ như vậy. Lâm tổng thật đẹp trai và quyến rũ.”
Gần như ngay khi người bên cạnh vừa nói ra chữ “Lâm tổng “, Sở Ca liền ngẩng đầu lên, qua ánh mắt của mấy người, hắn đột nhiên nhìn thấy hắn đang mặc một bộ vest thẳng tắp, một nam tử quyến rũ với dáng người cao lớn, khí chất đoan trang và lãnh đạm.
Sở Ca sửng sốt!
Là ngài ấy, thực sự là ngài ấy!
Ngài ấy thực sự đến!!!!!!!!!!
Ánh mắt Sở Ca vẫn luôn dõi theo bóng dáng Lâm Hằng, sự chán nản trước đó của cậu đã biến mất thay vào đó là sự anh vui vẻ.
Lâm Hằng vừa bước vào gần như đã nhận ra một ánh mắt nóng rực. Anh nhìn theo ánh mắt đó và nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Sở Ca chú ý tới Lâm Hành đang nhìn sang, cười gian xảo, thậm chí còn nháy mắt với anh một cái!
Lâm Hằng: “…” Đây là tiểu nhân viên công khai dụ dỗ chủ tịch sao?
Lâm Hằng giả vờ như không chú ý, mặt không biểu tình ngồi xuống.
Các giám đốc điều hành cấp cao khác nhìn thấy Lâm Hằng đến đều rất ngạc nhiên, trước đây Lâm tổng không có hứng thú gặp gỡ người mới, tuy nhiên khi người đến thì bọn họ cũng phải đứng lên chào đón, nhường chỗ ở giữa.
Lâm Hằng vốn không có ý định tới đây, nhưng khi anh đang định trả lời tin nhắn của Sở Ca thì khi nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của cậu, anh lại từ bỏ ý định trả lời mà đi tới đây.
Anh cho rằng nếu mình xuất hiện, đồ ngốc này nhất định sẽ vui mừng.
Không, cậu không chỉ rất vui mừng mà còn nháy mắt với anh luôn này.
Sau khi Lâm Hằng ngồi xuống, cô quản lý xinh đẹp bên cạnh liền đỏ mặt tiến lại gần anh một chút, ngượng ngùng thì thầm điều gì đó. Sở Ca cắn môi, cô gái này thích Lâm tổng sao? Chắn chắn là vậy rồi, đôi mắt luôn dán vào ngài Lâm. Không phải thích thì là gì.
Lâm tổng không có đem cô ấy đẩy ra!
Trời ơi, cậu đang rất tức giận.
“Sở Ca, đến lượt cậu, nhanh lên.” Trần Song thúc giục.
” Vâng ạ.” Sở Ca đi về phía Lâm Hằng, ánh mắt dán chặt vào anh.
” Xin chào mọi người.” Cậu chậm rãi đi tới khi chỉ cách Lâm Hằng có một mét thì dừng lại, bốn từ đó tựa như nuốt chửng sông núi, lập tức khiến mọi âm thanh trong phòng im bặt. Cô quản lý xinh đẹp sợ hãi đành phải rời xa Lâm Hành rồi lại ngồi xuống.
Sở Ca hơi nhếch lên khóe môi, thầm khen ngợi sự thông minh của mình, sau đó bắt đầu uyển chuyển giới thiệu bản thân, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm Lâm Hằng, như sợ một giây sau anh sẽ biến mất và thầm mong chờ anh cũng chú ý đến câụ.
Lâm Hằng bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra anh đang bị cậu nhìn chằm chằm 1 cách mãnh liệt, thật muốn đánh Sở Ca một cái.
Sau khi giới thiệu xong, Lâm Hằng bình tĩnh nói: ” Ừ, không tệ!”
Sở Ca cắn môi, chờ đợi anh nói thêm mấy câu, nhưng không được!
Chờ một lúc, cô quản lý xinh đẹp bên cạnh cau mày nói: “Người tiếp theo.”
Sở Ca cố gắng không trừng mắt nhìn cô quản lý xinh đẹp, liếc nhìn Lâm Hành lần cuối. Cậu miễn cưỡng xoay người rời đi. Khi đi xuống cậu không cẩn thận, bước chân cả người nất thăng bằng, chuẩn bị ngã xuống. Sở Ca lập tức phản ứng lấy tay che mặt của mình. Xong rồi, ở đại sảnh té ngã thì cậu làm gì còn mặt mũi nhìn ngài Lâm.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cậu cảm thấy một đôi cánh tay rắn chắc vòng qua eo mình. Một hơi thở mát lạnh hoàn quyện trong hơi thở của cậu.
Sao mình không cảm thấy đau khi ngã nhỉ!
Cậu mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm, cậu cảm thấy trong đôi mắt đó chứa đựng vô số vì sao, trong nháy mắt chiếu sáng vào trái tim cậu.
Câu nghe thấy tim mình đập bình bịch bình bịch.
Giây tiếp theo, cậu vô thức nảy ra một ý nghĩ: Lại một lần nữa mình muốn đâỷ ngã ngài Lâm, có được hay không?
“ Cậu không sao chứ?” Giọng nói trong trẻo như 2 viên ngọc chạm vào nhau, khiến trái tim cậu rung động.
Sở Ca đã nghiện nó.
Cô quản lý xinh đẹp cau mày, ho nhẹ, nghiêm túc nói: ” Cậu gì ơi, câu có thể buông Lâm tổng không “
Sở Ca cuối cùng cũng phản ứng lại và sợ hãi trước cảnh tượng này.
Lâm Hằng ôm lấy eo cậu, cánh tay cường tráng ngăn cản cậu ngã xuống.
Mà cậu lúc này cư nhiên ôm Lâm Hằng như bạch tuộc mặt dán vào ngực anh!
À, nếu là ở biệt thự thì chỉ có hai người thôi cũng được, nhưng bây giờ đang ở nơi công cộng, giữa ban ngày ban mặt …
Sở Ca vội vàng buông tay anh ra, mặc dù cậu không tình nguyện!
“Cảm ơn Lâm tổng!” Cậu nhanh chóng cảm ơn rồi bước xuống với khuôn mặt đỏ bừng hơn nữa nhận được ánh mắt sắc như dao găm từ các nghệ sĩ xung quanh.
“Hừ, dụ dỗ Lâm tiên sinh trước mặt mọi người!”
“Ôi trời, cậu ta thật vô liêm sỉ! Vì có được địa vị không từ thủ đoạn! ”
“Lâm tổng không phải là người nông cạn. Lâm tổng chắc chắn biết tâm tư của cậu ta. Người không an phận chờ bị phong sát đi.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Tôi Xuyên Thành Họ Hàng Của Tra Công
- Chương 5