15.
Trẻ con có tinh lực vô hạn, Kiều Hành và Lục Diễn đánh nhau hơn một giờ mới kết thúc.
Tôi đợi đến buồn ngủ luôn. Cuối cùng cũng đợi đến khi hai đứa mất sức, nằm co quắp trên mặt đất.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Để hàn gắn tình cảm, tôi chọn tiệm lẩu.
Nồi lẩu thơm ngon thế này, ai mà có thể từ chối sức hấp dẫn của nó cơ chứ?
Nhưng hai đứa trẻ này cứ mang vẻ mặt như cha chếc vậy...
Ồ, một đứa cha mất rồi còn một đứa thì không biết cha mình là ai, có vẻ cũng đúng đấy chứ.
Nhưng bọn nó đang làm ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi.
"Tự nhìn đi."
Tôi mở đoạn video giám sát, đặt trước mặt hai đứa nó.
Nội dung video rất rõ ràng, một nam sinh chống tay lên bàn, nhân lúc mọi người không chú ý cầm đồng hồ lên, tiếp theo vào lúc Lục Diễn tính tiền, nhanh tay nhét ngay đồng hồ vào túi áo khoác của Lục Diễn.
Sau đó, trong đoạn video khác, cũng là người đó, hắn kéo áo khoác của Lục Diễn rơi xuống đất.
Cuối cùng người đạp lên nó cũng là hắn ta.
Sắc mặt Kiều Hành rất khó coi.
Tôi hỏi: "Người đề nghị đổi chỗ ăn cơm cũng là hắn đúng không?"
Kiều Hành cắn chặt răng, ánh mắt u ám rồi gật đầu.
Tôi nhíu mày, bóp lấy hai má nó, quay đầu nó về phía tôi "Ngoan ngoãn đi, đừng gây chuyện cho chị."
Kiều Hành hất tay của tôi ra.
"Dựa vào đâu? Hắn tính kế em, còn dẫm hỏng đồng hồ của em, dựa vào đâu mà em phải tha thứ cho hắn? Cmn em muốn chơi chết hắn!"
Tôi liếc mắt, thằng nhóc ngu ngốc này nữa, không biết hỏi hả.
"Nhưng vì sao hắn ta muốn làm như vậy?"
Bingo! Cuối cùng cũng có một người thông minh, tôi nhìn Lục Diễn với ánh mắt vui mừng.
"Hắn ta chỉ là hình nhân thế mạng, chủ mưu thật ra là người này."
Tôi chỉ người đang tỉnh táo đứng xem vụ hỗn loạn ở bên trong.
"Kiều Kỳ Xuyên?"
Tôi tóm tắt những ân oán tình thù của chị em tôi với Kiều Kỳ Xuyên cho Lục Diễn nghe, cậu ta rơi vào trầm tư.
Kiều Hành thành công di dời mục tiêu.
"Mẹ nó em muốn chơi chếc Kiều Kỳ Xuyên."
Tôi: ......
"Mục đích của Kiều Kỳ Xuyên là gì? Nhiều rắc rối như vậy chỉ để khiến tôi và Kiều Hành kết thù?"
Chưa kể Lục Diễn và Kiều Hành vốn đã có mâu thuẫn từ trước.
Cậu ta cũng không hiểu trên người mình có điểm gì đặc biệt, đáng giá để bị tính kế như vậy.
"Có phải em mới làm kiểm tra ghép thận cho mẹ mình đúng không?"
Lục Diễn gật đầu.
"Em biết cha mình là ai không?"
Lục Diễn lắc đầu.
Tôi đã băn khoăn rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho cậu ta biết về mối quan hệ giữa cậu ta và nhà họ Lục và việc ông cụ Lục cần thay thận.
Tôi tin rằng không bao lâu nữa, nhà họ Lục cũng đến tìm cậu ta, thay vì để em ấy chịu đả kích, không bằng tôi nói cho Lục Diễn biết chuyện này trước.
Trong lúc bọn nó đánh nhau, tôi đã suy nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Ông cụ Lục không những muốn thận của Lục Diễn, còn muốn cậu ta ngoan ngoãn dâng lên bằng hai tay.
Mà trong tiểu thuyết gốc, kết quả cuối cùng cũng như vậy, chỉ là Lục Diễn cầu xin ông cụ, chứ không phải ông cụ cầu xin cậu ta.
Haizz, cái này là thú vui độc ác của kẻ mạnh đi!
Cùng một mục đích, vậy họ đã làm thế nào?
Rất đơn giản.
Chỉ cần ném Lục Diễn vào mười tám tầng Địa Ngục, để cậu ta không còn đường thối lui, khi đó bọn họ mới đưa đôi tay cao quý của mình ra cứu rỗi.
Vậy Kiều Hành là gì?
Em ấy là công cụ để bọn họ phá hủy Lục Diễn.
Nếu như nhất định phải có một người làm người xấu, thì tại sao người này không phải Kiều Hành cơ chứ?
Tốt nhất là Kiều Hành.
Việc này không chỉ phá hỏng nhân cách và danh tiếng của Kiều Hành mà nó còn khiến Kiều Hành và Lục Diễn trở thành kẻ thù của nhau.
Theo những tin tức tôi nhờ Phương Nhất Lý điều tra, Lục Diễn có thể sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục.
Vì vậy chú hai tốt của tôi mới quan tâm cậu ta nhiều thế.
Haizz, các bạn nói xem, từng này nhân vật lớn chạy đến tính toán trên người một đứa trẻ, có thú vị không?
16.
Những lời nói của tôi đã khiến Lục Diễn im lặng.
Dù tâm lý có trưởng thành trước tuổi thế nào, thì cậu ta cũng chỉ là đứa trẻ 17 tuổi.
Kiều Hành sững sờ tại chỗ từ lâu.
Chẳng ai còn hứng thú ăn lẩu nữa.
Trước khi rời đi, tôi nói với Lục Diễn: "Có chuyện gì cứ gọi cho chị."
Lục Diễn nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác, cậu ta không nói gì, quay người tiến vào đêm đen sâu thẳm.
Kiều Hành chỉ cảm thấy cuộc đời quá ảo diệu "Cuộc đời của Lục Diễn quá khổ đau rồi!"
Tôi sờ đầu chóa của nó và nói "Thằng nhóc ngốc, em nên để tâm hơn!"
Sau khi về nhà, liên quan đến việc ngày hôm nay, tôi ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với Kiều Hành.
Bởi vì bị ảnh hưởng bởi chuyện gia đình của Lục Diễn, tâm trạng của Kiều Hành đã khôi phục rất nhiều.
Quả nhiên, phương pháp an ủi tốt nhất là: Mày so với tao còn thảm hại hơn.
Tôi không ngừng căn dặn, không được gây chuyện, không được làm loạn, luôn phải nghĩ trước khi làm, đừng tự đưa mình vào đồn cảnh sát.
Toàn bộ cuộc trò chuyện Kiều Hành đều gật đầu, ngoan bất ngờ, ngoan đến mức khác thường.
Tôi luôn cảm thấy nó sẽ gây rắc rối.
Lúc đầu tôi còn muốn nhắn tin cho Lục Diễn, để cậu ta giúp tôi theo dõi, trông chừng nó.
Nhưng nghĩ đến hôm nay đã có nhiều chuyện khiến cậu ta chịu đả kích, tôi lại từ bỏ.
Quên đi, đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì.
Về phần Kiều Hành, nhìn dáng vẻ không tim không phổi của nó.
Thôi thì phó mặc cho số phận vậy!