Chương 17

"Cố gắng? Cậu nói xem tôi nên cố gắng như thế nào."

Thấy Mạnh Như nói thế Lã Yến liền gấp không chờ được mà nói:"Bây giờ cậu kiếm vài người cho Lệ Thư An một bài học sau đó cô ta không chịu được liền chuyển trường, cậu nói xem vậy chẳng phải Bùi thần sẽ trở về với chúng ta sao?"

Mạnh Như:"....." Thật điên rồ đúng y nguyên tác.

Một đám nữ phụ bày kế nghĩ rằng có thể sống sót qua mặt Bùi Cảnh Thâm, nếu cô làm theo há chẳng phải sẽ đứng đầu gió chịu trận hay sao.

Thảo nào nguyên thân lại chết thảm vậy, những việc điên rồ làm ra cũng một phần do bị người khác kích động.

Mạnh Như nhún vai,

"Tại sao tôi phải làm như vậy?, như các cậu thấy đấy hiện tại tôi đang đu bám được lên người Tần Phong, tôi thấy Tần Phong cũng không tồi."

Dừng một chút lại nói:"Vả lại nếu tôi làm như lời cậu nói thì trước khi Lệ Thư An chuyển trường thì có lẽ tôi cũng không an ổn sống tiếp ở thủ đô này được nữa."

Lã Yến có chút bị bức lui, từ khi nào mà Mạnh Như này trở nên biết suy nghĩ như vậy.

Cô ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc cố gắng châm kích Mạnh Như:"Tôi thật không ngờ cậu lại nhát gan như vậy."

Mạnh Như tỏ ra đương nhiên nhún vai:"Tôi chính là nhát gan như vậy."

"Cậu..."

Mấy nữ sinh phía sau thấy Lã Yến bị bức đến mức không biết nói gì liền nhao nhao.

"Mạnh Như đừng tưởng cậu có thể đu lên người Tần thiếu liền có thể làm bộ làm tịch."

"Đúng vậy, cậu nghĩ Tần Phong sẽ thích loại người như cậu sao?, đừng có nằm mơ."

"Cậu chẳng qua cũng chỉ là kẻ Tần Phong nhìn qua một chút thôi, không lẽ cậu lại coi mình thành bạn gái cậu ấy thật sao, ha!"

Mạnh Như:"....." Ơ hay cái đám này, hết Bùi Cảnh Thâm hiện tại liền chuyển qua công kích bằng Tần Phong sao.

Mạnh Như thật sự có chút đau đầu muốn đỡ trán, cô không muốn lãng phí thời gian thêm một chút nào nữa liền xoay người muốn ly khai.

Nhóm Lã Yến thấy không đạt được mục đích mà người đã muốn chạy liền vươn tay kéo Mạnh Như lại.

"Làm gì đấy?"

Giọng nói từ phía sau mọi người truyền lại, âm điệu trầm thấp mang theo một chút tức giận.

Tần Phong đứng đó một tay đút vào túi quần tay còn lại giữ chiếc cặp sách ở trên vai, dáng vẻ biếng nhác lại pha chút ngông cuồng.

Nhóm nữ sinh bị câu nói của Tần Phong dọa có chút luống cuống, vài người đã nhịn không được mà đỏ mặt.

Là Tần Phong đó, đẹp trai chết người.

Tuy nói Bùi Cảnh Thâm là học thần và là bạn trai quốc dân nhưng ai lại có thể phủ nhận mị lực của giáo bá Tần Phong này.

Lã Yến nhịn không được có chút lắp bắp:"Tần...Tần, bạn học Tần sao cậu lại về trễ vậy."

Chết tiệt, con Mạnh Như này không ngờ lại còn cho Tần Phong biết việc mình hẹn cô ta, ánh mắt Lã Yến nhìn sang Mạnh Như có chút hung ác.

Tần Phong bỏ qua lời nói của Lã Yến, ánh mắt anh khẽ đảo qua nữ sinh đang kéo tay Mạnh Như sự ác ý không muốn giấu tràn ra dưới đáy mắt.

Người anh còn chưa dám động đến mà nữ sinh này lại dám kéo mạnh tay đến vậy.

Nữ sinh bị Tần Phong nhìn có chút hoảng sợ mà buông tay Mạnh Như ra sau đó liền lui về phía sau lưng nữ sinh khác.

Cô ta thật sự sợ hãi.

Mạnh Như thấy Tần Phong giờ này vẫn còn lảng vảng ở đây không khỏi có chút kỳ lạ.

Tần Phong sải bước đi ngang qua đám người, anh nhìn cổ tay Mạnh Như bị nắm đã có chút đỏ ác ý với nữ sinh kia càng đậm.

Anh khoác tay lên vai cô nói:"Đi thôi."

Mạnh Như thật sự rất không thích các hành động có vẻ thân mật này của Tần Phong nhưng cô tránh không thoát liền mặc anh kéo đi.

Trước khi hai người rời đi, Tần Phong còn không quên quay đầu lại cho đám người Lã Yến một ánh nhìn cảnh cáo.

Đi được một đoạn khuất tầm mắt đám người kia Mạnh Như liền muốn đẩy cánh tay đang khoái trên vai mình ra:"Sao giờ này cậu còn ở đây."

Tần Phong bị Mạnh Như đẩy tay ra cũng không để bụng cánh tay từ vai liền trượt xuống eo Mạnh Như mà nắm lấy.

Mạnh Như:"......"

"Có chút chuyện nên ở lại."

Nếu anh không đợi cô thì không biết đám nữ sinh kia sẽ làm gì nữa.

Cánh tay ở eo thon dài hữu lực, bàn tay lại nắm chặt lấy eo nhỏ của cô, Mạnh Như lại đỏ bừng mặt, cô muốn đẩy cái tay kia ra nhưng Tần Phong lại càng nắm càng chặt.

Cô trừng mắt nhìn Tần Phong, Tần Phong mắt điếc tai ngơ bỏ qua.

"Cậu, buông ra."

Ánh mắt Mạnh Như có chút quẫn bách lại có chút như bị khinh bạc trong lòng cô chợt hiện lên vài cảm xúc xa lạ.

"Nếu tôi buông ra thì tay tôi lại đi xuống tiếp nữa đấy."

Tần Phong dùng ánh mắt "cậu thử để cho tôi buông ra xem".

"Lưu manh."

Tần Phong bị chọc đến phát cười, nụ cười đẹp đến nỗi làm cho Mạnh Như....muốn đánh anh.

Mạnh Như vừa tức vừa thẹn đến xì khói, Tần Phong cao lớn cô chỉ đứng đến vai anh lúc bước đi tuy anh đã thu ngắn bước chân lại nhưng quả nhiên Mạnh Như vẫn là có một chút vừa đi vừa chạy.

Anh ghét bỏ nhìn cô:"Chân ngắn."

Mạnh Như muốn khóc rồi.

Tên khốn.