Chương 32: Rước nhục lên người

Dương Phong tay ôm eo Lưu Vân, mắt nhìn ra hồ bơi nói: " Chị em đã huỷ hợp đồng rồi, giờ chắc đã vừa ý em chứ?"

" Cái gì!" Lưu Vân còn chưa dám tin mới hỏi lại: " Chị, chị ấy thật sự huỷ rồi? Có chuyện tốt như vậy sao."

" Phải, còn trả cho anh một khoản rất lớn, nếu em muốn tất cả đều cho em."

Lưu Vân hơi do dự: " Ừm... nhưng mà tiền hợp đồng cũng không phải của em, em lấy như vậy không sao chứ?"

" Em thích là được." Dương Phong hôn lên bờ má phím hồng của cô nói: " Về sau cũng không cần lo chuyện người mẫu đại diện, ở Giang Thành này được làm đại diện cho Dương Thịnh chính là phần thưởng lớn nhất của ông trời rồi, cô ta không có cơ hội đó thì diễm phúc đều cho em."

Lưu Vân cười đến tít mắt.

Tuy cô ở một gia đình giàu có tiếng tâm nhưng tiền mà cô có thể dùng đều không trên năm mươi ngàn tệ, người nhà họ Lý đều như vậy.

Ngoại trừ Lý Hạo thì chị họ Lý Hân cũng không có bao nhiêu tiền, vì ở nhà riêng nên được nhiều hơn một chút.

Giàu như vậy mà kiệt sĩ.

Bù lại thì Lý Hạo anh ta có nhiều tiền nhưng đều sài cho chị họ thôi, càng nghĩ càng không công bằng mà.

Lúc này, Dương Phong đảo mắt một vòng thì nhìn thấy đám người của Lý Hân, hắn trợn mắt ngạc nhiên: " Đó... cô ta tới đây?"

" Anh nói ai?" Nhìn theo hướng người yêu cô mới thấy Lý Hân đang tiến đến hồ nước, còn lôi lôi kéo kéo với Du Minh: " Chị ấy đến đây... hai người bọn họ là sao chứ?"

" Hình như phía sau còn có một người..." Hắn vừa nhìn kĩ một chút liền nhận ra người mặc vest đen đó chính là người trong clip mà thám tử mình thuê gửi tới: " Thì ra là anh ta."

" Anh biết người đàn ông đó ạ?" Lưu Vân cũng nhìn thấy Hoàng Gia Vũ, cô bị hớp hồn bởi vẻ ngoài của anh ta mất rồi!



Lý Hân còn đang vui vẻ liền bị một người là em họ, một người là hôn phu đứng trước mắt làm cho cục hứng.

Cô xem như không thấy tiếp tục bỏ đi thì bị họ gọi lại: " Lý Phương Hân, em cũng nhàn rỗi đi với trai trẻ đó chứ, đã vậy toàn là trai thôi."

" Chị tôi còn trẻ hơn anh nữa, có soi gương trước khi nói người khác không?" Lý Hạo không đợi chị lên tiếng liền trút giận thay.

Cô khá hài lòng với cái tính cách tuỳ tiện này của em trai, đúng là người sài nhiều tiền nhất nhà có khác.

Lý Hân giơ ngón cái trong lòng.

Đứng trước hôn thê mà hắn vẫn có thể ung dung ôm ấp em họ cô được, không tỏ ra ghen tuông chút đỉnh thì phụ lòng diễn xuất của nam chính quá: " Anh... anh đừng quá đáng, dù gì tôi vẫn còn là hôn thê của anh, không thể cho tôi một chút mặt mũi hay sao?"

" Cô cũng cần mặt mũi sao, cô còn đi nhà hàng ăn uống vui vẻ cười nói với người khác kia mà." Dương Phong càng nói, tay càng siết chặt vòng hai trắng noãn của Lưu Vân: " Bà ăn chả, ông ăn nem!"

Lục Thiếu Giang không nhịn được cách văn vẻ buồn cười này, anh ho khan nhắc nhở: " Khụ... là ông ăn chả bà ăn nem."

Lần này nam chính thật sự nhục không lối thoát rồi.

Lưu Vân bên cạnh cũng phải che miệng tránh cười lớn.

" Đến đây pha trò cũng được thôi, nhưng đừng có cản đường chúng tôi. Phiền chết đi được." Du Minh xua tay lại kéo Lý Hạo cùng đến hồ nước chơi thuyền.

Mọi người vẫn tủm tỉm cười đi theo phía sau.

Riêng Hoàng Gia Vũ từ đầu đến cuối đều không nhìn Dương Phong lấy một lần.



Anh kéo Du Minh sang một bên hỏi: " Tên cặn bả này có thật là hôn phu của Phương Hân?"

" Phải đó."

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ người bạn thân, Gia Vũ không khỏi che mặt thầm cười: " Đúng là thảm hại, tôi tự hỏi hắn có bị mù hay không. Thay vì một mỹ nhân như Phương Hân hắn lại chọn một hoa khôi đại trà?"

" Mắt cậu ta mù thì có lẽ đúng rồi." Nói đoạn Du Minh có chút trằng trọc: " Đến vợ tôi còn nói muốn chiếm Lý Phương Hân cho riêng mình, nghĩ đến đã phát tiết."

" Hạo sao?"

" Phải đó, có lẽ em ấy không nhận ra cậu nữa, mà nhé đến em ấy cũng nghĩ người cứu Ph..."

Gia Vũ biết Du Minh lại muốn nói đến chuyện đó, anh không muốn nghe liền dứt khoác bước đi.

Ở gần Lý Hân, anh cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết. Đến cả tiếng trách móc của bạn thân cũng không còn nghe thấy.

Chuyến đi chơi kéo dài khá lâu nhưng vì trời đã xế chiều mọi trò chơi mạo hiểm cũng ngừng hoạt động, ai thì về nhà nấy.

Hoàng Gia Vũ tỏ ý muốn mời Lý Hân ngồi Bugatti Bolide của mình về nhà vì ban đầu thấy cô khá hứng thú, nhưng Lý Hạo sống chết không giao chị mình cho người khác đưa về, thà tự bắt taxi rồi kéo Lý Hân lên sau.

Ngược lại với không khí huyên náo của Lý Hân.

Dương Phong vừa tức giận, sắc mặt đen kịt thúc mạnh vào người nằm trên sofa, rõ là muốn khiến hôn thê ghen tuông mất mặt một chút, vậy mà người nhận nhục nhã lại là mình.

Khác nào tự lấy đá ném vào chân?

Hắn càng nghĩ càng không thông, bản thân không màn đến Lưu Vân phía dưới mà thao thao bất tuyệt: " Có ngày con ả đó phải lần nữa nằm dưới thân mình!"