Chương 5

Ban đầu đọc cuốn tiểu thuyết này thì Giang Cảnh Du cũng cảm thấy khó chịu, cô không thích nhân vật chính như vậy, đọc được tí thì không đọc nữa, bây giờ... thời gian có thể quay lại không, cô muốn đọc thuộc cả truyện.

Trong đầu Giang Cảnh Du rối loạn, nhưng mà trên thực tế cũng không qua lâu.

Nhìn Lưu Toàn vừa kêu đau vừa không cam lòng nhìn cô, Giang Cảnh Du cười khẩy một tiếng, nhân bây giờ đối phương không có sức phản kháng, lại đá thêm mấy cái, toàn đá vào huyệt vị, nhìn gã đau đến mức mặt mũi biến dạng, nước mắt nước mũi tung tóe, lại chật vật không thể động đậy, lúc này mới cảm thấy trút được cục tức.

Sau đó cô tìm được một hòn đá ở bên cạnh, dưới ánh mắt sợ hãi của Lưu Toàn, cô hung hãn đập bên đầu gã, bùn văng lên tung tóe trên người gã, Lưu Toàn lại không phát hiện ra những vết bùn này, tim ngừng đập nửa nhịp, nhìn hòn đá to bằng đầu trước mặt mình, không dám thở nữa.

Nếu như đập trên đầu mình, nhất định sẽ vỡ đầu.

Giang Cảnh Du mỉm cười: “Biết điều đi, lần sau tao không dám cam đoan tảng đá này sẽ không xuất hiện trên đầu mình.”

Nếu như đặt vào lúc bình thường, Lưu Toàn đã động lòng trước nụ cười này, lúc này tim suýt nhảy ra khỏi l*иg ngực, gã sợ hãi, điên cuồng lắc đầu: “Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa!”



Nhìn bóng lưng Giang Cảnh Du rời đi, trong mắt Lưu Toàn tràn đầy sợ hãi, sớm biết Giang Cảnh Du lợi hại như vậy, chắc chắn gã sẽ không tới đây!

Tảng đá đó lướt qua mặt gã, gã suýt đã chết rồi!

...

Giang Cảnh Du che vết thương trên đầu nhanh chóng đi về nhà, vừa vào cửa sân, Diệp Hồng Tú cho gà ăn trong sân đã nghiêng đầu nhìn: “Sao con về muộn thế? Không phải con đi hái rau dại à.”

Dứt lời, bà nhìn thấy vết máu trên đầu con gái, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao đầu còn lại chảy máu?”

Bà chạy chậm tới, đỡ tay của Giang Cảnh Du: “Cảnh Du, xảy ra chuyện gì? Cho mẹ xem nào.”

Giang Cảnh Du cho rằng mình sẽ không gọi khỏi miệng, nhưng lúc nhìn thấy bà, lại bật thốt lên: “Mẹ.”