Giang Nguyên Đồng bình tĩnh uống thêm một hớp trà: “Cô xem công việc là cải trắng để em gái cô tùy ý chọn à? Không có hộ khẩu Hải Thành thì đừng mơ, lúc chúng tôi về còn có một nhóm thanh niên trí thức của Hải Thành đi chung đường với chúng tôi đấy.”
Sắc mặt của Lưu Tuệ Chi lập tức u ám.
Những thanh niên trí thức đó có hộ khẩu Hải Thành cũng không tìm được việc làm, con trai mụ tốt thế nào đi nữa, cũng kẹt ở cửa hộ khẩu.
Nhưng mụ không từ bỏ ý định: “Em gái và em rể đều làm việc ở đại học, nhất định họ có mạng giao thiệp.”
Giang Nguyên Đồng lại uống một hớp trà: “Cô đi mà nói thế với con bé, dù sao tôi không mặt dày như thế.”
Lưu Tuệ Chi: “...”
Sự thất vọng của mụ vô cùng rõ ràng, Giang Nhược Thư lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, anh ta không muốn đi xa.
Kết quả bây giờ khiến anh ta rất hài lòng.
Giang Siêu Việt và Giang Quang Diệu chỉ nhớ đến đồ ăn, thúc giục Chu Đông Mai: “Mẹ, có đồ ăn không?”
Chúng muốn quần áo mới, nhưng nếu như có thịt, vậy thì càng tốt hơn.
Không có thịt, nhưng mà có một túi kẹo cứng.
Nhìn những thứ này, Lưu Tuệ Chi và Chu Đông Mai đều rất hài lòng, không uổng cong trước đây họ chảy máu thu thập nhiều đồ đưa cho cô ấy.
Chu Đông Mai: “Cha, chị hai hiếu kính cha gì đấy?”
Liếc cửa phòng khóa lại, bà ta hơi ngứa ngáy, ông già đề phòng ăn cướp đây mà.
Chắc chắn chị hai cho ông cụ nhiều đồ tốt, nghe họ nói hai ông cháu xách sáu bao về, lúc này mới có hai túi thôi. Nghĩ đến đồ đạc bên trong, Chu Đông Mai cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nếu như không khóa của, hai đứa cháu trai đi vào lấy được rồi, cũng không tin người ông này còn mặt dày không cho: “Đang êm đẹp sao lại khóa cửa thế, con xem nào, có phải cửa hỏng rồi không, nếu như hỏng thì sao mà vào được.”
Bà ta nói xong thì đi tới đẩy, không đẩy được.
Giang Nguyên Đồng không ngước nhìn: “Chúng ta đã sớm tách ra, làm sao, các cô muốn biếu tôi trước đấy à?”