Chương 41

Ngoài miệng nói là ăn may, cô ma sát ngón tay, hình như cô có cảm giác rồi, tìm một thời gian đặc biệt luyện độ chính xác.

Đại diện độ chính xác là con mồi.

Giang Cảnh Du định đưa con gà gô này cho Giang Minh Trí, ở đập nước làm là việc nặng, bên kia nói là bao ăn, nhưng ai biết cơm nước bên đó thế nào, nếu như ăn uống không tốt, không kịp tiêu hao, cơ thể sẽ chịu thiệt.

Trương Lưu Vân chia ra một nửa: “Cha cháu ăn một nửa, hai đứa một nửa.” Trước đây đầu cháu gái bị thương nặng như vậy, cháu trai còn nhỏ phải cao lớn, đều phải bồi bổ.

Bà ấy và Diệp Hồng Tú không ăn một miếng thịt, Giang Cảnh Du gắp qua cũng bị bà ấy gắp trở lại : “Hôm qua bà đã ăn rồi, các cháu ăn đi, bà không ăn nữa.”

Bất đắc dĩ, Giang Cảnh Du đành phải bảo họ uống nhiều canh: “Bà nội, mẹ, lần tới con bắt về thì mọi người phải ăn chung.” Họ như vậy, chỉ là bình thường ăn quá ít, mới nhường đến nhường đi, nếu như nhiều, mọi người đều có thể ăn, sẽ không còn kiềm chế bản thân như vậy nữa.

Trương Lưu Vân và Diệp Hồng Tú cảm thấy buồn cười: “Cháu cho rằng gà gô do nhà cháu nuôi à, nói bắt là bắt.”



Hai con này đã là may mắn.

Giang Cảnh Du mỉm cười, trong lòng: Không chừng sau mày mình vẫn “may mắn”.

Hôm say trời còn chưa sáng, Diệp Hồng Tú đã mang theo bọc đồ và gà gô và măng xào đã làm xong lên đường, lúc trở lại, đã là giữa trưa.

Bà đi đường vất vả, trên mặt lại vui vẻ: “Lúc về mượn sức xe bỏ, nghỉ ngơi một chút, cha các con ở bên kia mọi thứ đều tốt, ăn cũng không tệ, cách mấy ngày có canh trứng để uống, nghe nói kỳ hạn công trình thuận lợi, nói không chừng có thể về trước mấy ngày.”

Nghe vậy, Trương Lưu Vân không lên tiếng, sắc mặt thả lòng

Giang Minh Trí là con trai duy nhất của bà ấy, ra ngoài lâu như vậy, đương nhiên bà lo lắng.

Tối hôm đó, Giang Nguyên Đồng và Giang Cảnh Đằng bao lớn bao nhỏ quay về, sau lưng có một đống người xem náo nhiệt, chen chúc nhốn nháo.