Giang Cảnh Tường cũng cảm thấy đi tới đây đã trở nên mát mẻ hơn, nhưng mà cậu ấy cũng không có tâm trạng để ý gì khác, đôi mắt to quan sát không ngừng, nơi này còn có gà gô ở đâu? Cậu nhóc cố ý nhặt không ít viên đá lớn nhỏ.
Giang Cảnh Du: “Ở đây không có, chúng ta vào bên trong.”
Ở bên ngoài nhiều người, có gà gô thì cũng bị dọa chạy mất, măng ở bên ngoài cũng bị đào sạch sẽ nhanh nhất.
Hai chị em đi một đoạn thì thấy măng.
Măng trên núi không có ai quản lý, bởi vì vấn đề chủng loại, không phải quá ngon, một cây măng lớn chỉ có thể ăn phần non nhất, còn phải khổ cực lên núi đào. Lúc có rau dại, không có nhiều người rảnh rỗi, cảm thấy có thời gian đó, không bằng đào thêm rau dại.
Giang Cảnh Du: Lần sau thử làm măng chua, không thích hợp ăn sống, không có nghĩa cách làm khác cũng không ngon.
Làm một người đốt sáng kỹ năng nấu nướng, cô cho rằng không có nguyên liệu nấu ăn nào là không ngon, chỉ có nguyên liệu nấu ăn chưa được khai phá.
Giang Cảnh Tường tìm kiếm, Giang Cảnh Du đào, sau khi đào ra thì Giang Cảnh Tường phụ trách tróc, hai người hợp tác, hành động nhanh hơn, trong chốc lát giỏ trúc đã khá đầy.
Giang Cảnh Du giấu giỏ trúc: “Đi, chúng ta lặng lẽ đi vào.”
Giang Cảnh Tường lập tức sáng mắt, gật đầu mạnh.
“Xào xạc…”
Ngoài tiếng gió, tiếng lá trúc, còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người họ, hai người yên lặng đến khe núi, Giang Cảnh Du làm dấu tay, cầm cục đá.
Giang Cảnh Tường cũng nghe thấy tiếng gà gô.
“Cục... cục...”
Động tác của Giang Cảnh Du nhanh hơn, Giang Cảnh Tường nín thở, cậu nhóc nhìn thấy được nơi đó có một con gà gô đang kiếm ăn!
Sau đó Giang Cảnh Tường há to miệng , chị lợi hại quá!
Cô cứ thế thản nhiên cầm một cục đá ném tới, đánh trúng! May mắn này, tuyệt!
Giang Cảnh Tường điên cuồng chạy qua bắt con gà gô bị hai hòn đá đánh trúng, què một chân, lại gãy cánh, giọng nói rõ ràng: “Chị lợi hại quá!”
Giang Cảnh Du lộ ra tám cái răng: “Ăn may thôi.”