Lưu Toàn làm không ít chuyện ức hϊếp trẻ con, nếu ai mò được thứ gì tốt trên núi hay trong sông, chỉ cần bị gã bắt gặp thì sẽ ỷ lớn hϊếp nhỏ, chiếm cái tốt.
Giang Cảnh Du đã ghi nhớ rồi, chờ vết thương của cô khỏi sẽ đi đánh một trận, chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Cho dù Giang Kiều nói gì bên tai Lưu Toàn, nhưng nếu như Lưu Toàn không có ý định này, Giang Kiều nói gì cũng vô ích.
Cho nên, Lưu Toàn đáng đánh.
Cảm xúc của Giang Cảnh Tường thay đổi rất nhanh, cậu nhóc vẽ ra hình tròn lớn: “Chị này, bây giờ ông nội và anh trai đến Hải Thành chưa? Nơi đó trông thế nào, có phải có rất nhiều rất nhiều ăn không.” Trên gương mặt bị phơi thành màu lúa mạch đều là mong chờ.
Giang Cảnh Du bị lời nói của cậu nhóc gợi nhớ, mấy ngày trước ông nội của nguyên chủ Giang Nguyên Đồng và em trai sinh đôi Giang Cảnh Đằng đi ngàn dặm xa xôi đến Hải Thành hỏi thăm sức khỏe của cô hai khó sinh.
Hải Thành là một thành phố lớn.
Giang Cảnh Tường mới năm tuổi không biết cái gì là thành phố lớn, chỉ cảm thấy nơi đó nhất định có rất nhiều đồ ngon với trò vui.
Giang Cảnh Du khẳng định: “Phải, có, lần sau có cơ hội chúng ta đi xem đi.”
Không biết Hải Thành vào những năm 60 trông thế nào nhỉ? Có cơ hội không chỉ đi, còn phải chụp hình.
Giang Cảnh Đằng lập tức giơ tay lên: “Chị, em cũng muốn đi!”
Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhíu lại: “Không biết bây giờ cô hai thế nào, em nghe bà nội nói bây giờ cô hai đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn ở bệnh viện.”
Giang Cảnh Du nhất thời không lên tiếng.
Nhà nguyên chủ làm nông ở thôn Thượng Trang, tại sao lại có một người cô ở Hải Thành, hay là làm giáo viên ở đại học Hải Thành?
Trước đây Giang Nguyên Đồng cũng là con trai độc nhất nhà địa chủ, đã từng lớn lên trong nhung lụa. Nhưng ông ấy không có chí lớn, sau đó thời cuộc rối loạn, gia sản cũng bị nuốt, cuối cùng không thể không cầm cố gia sản trở về quê quán.