Giang Cảnh Du: “...”
Cô hơi nhớ tài khoản đã chơi đến cấp mấy chục của mình.
Mặc dù cấp bậc cũng không cao, nhưng có mấy loại cây trồng, tiền vàng cũng tích được không ít, chứ không trống rỗng như bây giờ, chỉ có 100 tiền vàng đáng thương, cho dù mua cái gì cũng phải tính toán chi li.
Thuận tay ấn đánh dấu, sau đó đóng thành phố thương mại, Giang Cảnh Du vào nhà gỗ nhỏ, nơi này hoàn hảo dùng bốn chữ “gia cảnh quá nghèo” để hình dung, bên trong ngoài sàn nhà và bức tường bằng gỗ thô thì không có gì cả.
Bởi vì rất trống trải, không gian khoảng trăm mét vuông trông có vẻ rất lớn.
Muốn mua giường, tủ? Đơn giản, tiêu tiền vàng đến thành phố thương mại mua.
Trong thành phố thương mại, thứ đắt tiền nhất chính là đồ dùng gia đình, nhiều kiểu loại, cái gì cần có cũng có. Trước đây cô chơi trò chơi này, về cơ bản tiền kiếm được đều tốn hết lên đồ đạc trong nhà, bây giờ... Trống không thì trống không đi, có đất đai sản xuất quan trọng hơn.
Lấp no bụng trước rồi bàn chuyện khác.
Cô ra ngoài nhà gỗ, hạt giống vẫn không có thay đổi rõ ràng, Giang Cảnh Du nắm chắc cọng cỏ trên bãi cỏ, vừa suy nghĩ, cô đã thoát khỏi trò chơi trở về thế giới thực, vẫn ở trên giường, tư thế cũng không thay đổi.
Nhưng mà trên tay cô thật sự xuất hiện lá cỏ rất tươi mới.
Giang Cảnh Du đưa tay ra, không nể nang gì mà bóp trên tay, nụ cười trên môi hơi chiu.
Không phải là mơ.
Hít sâu một hơi, Giang Cảnh Du cầm lược đặt ở đầu giường, lần nữa vào trò chơi. Cô muốn đặt lược trên cỏ, màn hình hư cấu hiện thị không được đặt, khi cô cầm vào nhà gỗ nhỏ, đặt thành công.
Cầm vào kho hàng, không thể đặt vào.
Điều này thể hiện điều gì?
Thể hiện cô có một không gian theo bên người có thể trồng trọt! Còn có thể đựng đồ!
Bây giờ căn nhà này là một trăm mét vuông, nhưng sau này nhiều tiền vàng thì có thể thăng cấp.
Dù bãi cỏ và kho hàng không thể đựng đồ, cũng đủ cho cô dùng.
Tiếp theo, Giang Cảnh Du ngủ rất say, buổi sáng tỉnh lại thì tinh thần sảng khoái, ngay cả vết thương trên đầu cũng chẳng còn khó chịu.