Có thể âm thầm giải quyết, không ai biết là tốt nhất.
Khi Giang Cảnh Du đọc quyển tiểu thuyết đó, nguyên chủ không thoát được sự xâm hại của Lưu Toàn, cô ấy bị phá hủy sự trong sạch, ngay sau đó nhà họ Vương loại bỏ hôn ước, nguyên chủ bị ép gả cho Lưu Toàn. Qua một khoảng thời gian Vương Bằng Phi và Giang Kiều được mai mối thuận lợi đến bên nhau.
Lưu Toàn không phải một người tốt, sau đó nguyên chủ mang thai, không bao lâu chết trong môt lần xô đẩy của Lưu Toàn, một xác hai mạng.
Nghĩ tới đây, Giang Cảnh Du không nhịn được nhẹ giọng thở dài, cô không nên bỏ truyện nhanh như vậy.
Đảo mắt đã tới thời gian nghỉ ngơi, nghe côn trùng kêu vang bên tai, nhìn ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ, Giang Cảnh Du phiền muộn.
Dự cảm nói với cô rằng nguyên chủ sẽ không quay lại, sau này cô sẽ thay thế nguyên chủ sinh sống ở đây.
Sống ở những năm thiếu ăn thiếu mặc, chờ đợi ngày hưng thịnh.
Lúc này cũng không có nhiều vị trí công việc có thể cho cô chọn, hộ tịch, công việc là hai bậc thềm lớn.
Thật sự chẳng lẽ phải ra đồng làm ruộng?
Nhưng cô chưa từng ra đồng.
Càng nghĩ càng nhức đầu.
Ngay tại lúc này, trong đầu Giang Cảnh Du vang lên một âm thanh máy móc: “Trò chơi đã hoàn tất tải xuống, tiến vào trò chơi không?”
Nghe thấy âm thanh này, Giang Cảnh Du sửng sốt, không phải ảo giác chứ?
Cô nửa tin nửa ngờ, nhỏ giọng hỏi: “Ai đang nói chuyện vậy?”
Tiếng máy móc lại xuất hiện: “Tiến vào trò chơi không?”
Giang Cảnh Du véo mình, cảm giác đau nói với cô đây không phải là mơ! Chẳng lẽ đây chính là ngón tay vàng của người xuyên việt thường sẽ mang theo!
Sau khi nhanh chóng suy nghĩ, Giang Cảnh Du quả quyết trả lời: “Có.”
Dứt lời, trước mắt đột nhiên thay đổi, cô xuất hiện trên một thảm cỏ màu xanh, đỉnh đầu là trăng sáng mông lung, quay đầu nhìn lại, là một nhà gỗ nhỏ quen thuộc, bên cạnh nhà gỗ nhỏ còn có một ký hiệu chong chóng màu trắng.
Giang Cảnh Du: “...”
Cô chớp mắt, cái này giống hệt trò chơi làm ruộng “nhà của ta” trong điện thoại của cô.