Vương Bằng Phi ân cần nhìn Giang Cảnh Du: “Khoảng thời gian này đồng chí Giang ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng đi làm việc nữa, hai ngày nữa anh mang thêm ít đồ ăn qua cho em.”
Diệp Hồng Tú vội vàng từ chối: “Không cần không cần, thật sự là không cần, nhà thím không thiếu đồ ăn.”
Vương Bằng Phi hơi ngượng ngùng: “Đây là tấm lòng của con.” Nói xong, anh ta giống như phát hiện bỏ quên một người khác ở đây, anh ta nhìn sang: “Đây là ai?”
Giang Kiều mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền ở hai bên mặt, dáng vẻ vô cùng vui mừng: “Đây chính là anh rể à, em chào anh rể.”
Diệp Hồng Tú cười toe toét: “Cháu gọi hơi sớm đấy, Bằng Phi , đây là em gái nhà bác hai của Cảnh Du, Giang Kiều.”
Ánh mắt của Vương Bằng Phi hơi lóe sáng, chủ động đưa tay ra: “Đồng chí Giang Kiều, chào cô.”
“Chào anh.” Giang Kiều cũng đưa tay ra, nắm ngón tay, vừa chạm vào đã tách ra.
Giang Cảnh Du: “...”
Hai người đều đang đóng phim à, cảnh tượng gặp mặt lần đầu tiên diễn chân thực thế.
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu cô bỏ tiểu thuyết, cách làm người và phong cách làm việc của nam nữ chính đều không phải kiểu cô thích.
Sau khi Giang Kiều và Vương Bằng Phi chào hỏi, cô ta quan tâm đứng dậy, đổ một bát nước cho Giang Cảnh Du, kéo đề tài về: “Chị, chị đến chỗ nào trong rừng đào rau dại mà ngã vậy, lần sau em cũng phải cẩn thận.”
Kỳ quái.
Rõ ràng cô ta thấy Giang Cảnh Du ở nơi đó, sau đó cũng thấy Lưu Toàn đi qua, sao Giang Cảnh Du êm đẹp quay lại, cơ hội khó có như vậy, Lưu Toàn lại không ra tay?!
Diệp Hồng Tú trả lời nhanh một bước: “Chính là rừng nhỏ sau rừng trúc trên núi, cháu đừng đến đó, nơi đó khá xa, đường cũng khó đi.”
Giang Kiều gật đầu: “Hóa ra là nơi đó, tỷ đi một mình sao?”
Giang Cảnh Du nhìn ra cô ta đang dò xét, khóe miệng qua loa cong lên: “Đúng vậy.”
Cô lạnh lùng bàng quan, thấy Vương Bằng Phi cũng không biết chuyện này, Giang Kiều không nói chuyện này với anh ta?
Giang Cảnh Du đoán có khả năng lớn anh ta không biết, nói cho cùng Giang Kiều muốn bảo vệ hình tượng, bại lộ cô ta có rất nhiều thủ đoạn không có lợi với cô ta.