Chương 4

“Thật đúng là người trên tin tức à!”

Giang Tốc nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh ta, không lên tiếng.

Phải phân tích người đàn ông này.

Nếu trong chốc lát xảy ra xung đột, cô vặn cổ anh ta trước, hay là đạp ngực anh ta trước?

"Trong tin tức, người Triệu Thu Doanh cứu chính là cô à!" Thanh âm Người đàn ông vội vàng nói.

Đẹp quá! Người đàn ông thầm nghĩ.

Lúc ấy trong tin tức chỉ chụp được ảnh chụp mơ hồ mà thôi, anh ta vừa liếc mắt đã nhìn ra được thiếu nữ này rất xinh đẹp!

Đặt ở nơi đó, thật sự là liễu yếu đào tơ hơn nữa cũng chỉ là một bình hoa yếu đuối!

Giang Tốc lạnh nhạt nói: "Anh ta không cứu tôi.”

Người đàn ông gật đầu: "Đúng, muốn cứu cô, nhưng chưa kịp, cô đã tự đứng dậy. Dù sao, hai người cũng cùng nhau lên tin tức!” Ngay ngày sinh nhật Triệu Thu Doanh, nhiệt độ quá cao! Đã chạy lên no1 hot search rồi!

Huấn luyện viên của chương trình tuyển tú kia không phải là Triệu Thu Doanh sao?

Sức nóng tốt như thế ...

Người đàn ông nặn ra một nụ cười nhiệt tình, đưa ra danh thϊếp: "Được rồi, tôi là người đại diện của Tam Kim Ngu Nhạc. Cô có suy nghĩ về việc trở thành thực tập sinh của chúng tôi, tuyển chọn ra mắt nhóm nhạc?”

Xuất đạo chương trình tuyển tú? Là một ngôi sao?

Giang Tốc đã xem trên TV.



Giang Tốc mím môi dưới: "….Bao nhiêu một tháng?”

"Mỗi tháng bảo đảm ba ngàn."

Giang Tốc xoay người rời đi.

Sát thủ ra trận một vụ làm ăn cũng kiếm được ít nhất ba mươi vạn.

Người đàn ông vội vàng ở phía sau hét lên: "Nhưng nếu thành công ra mắt, sau này một tháng ít nhất cũng vài trăm ngàn. Nếu đóng phim, quay quảng cáo, ra một album, thì phải là hàng triệu!”

Giang Tốc thoáng cái đã dừng lại.

Hàng triệu?

Được rồi, tôi chuyển nghề.

Kim đồng hồ nhanh chóng chỉ vào mười hai giờ, buổi sinh nhật vẫn náo nhiệt như trước.

Đổng Giai Ngọc hơi nghiêng đầu, nói chuyện với Triệu Thu Doanh: "Nghe nói cậu sẽ tới một chương trình tuyển tú làm hướng dẫn viên à?” Cô ta mỉm cười: "Vậy tôi cũng sẽ làm khách mời, cậu thấy thấy sao?”

Triệu Thu Doanh có hơi không yên lòng: "Ừm, tùy tiện đi.”

Mà Giang Tốc vừa tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, lật toàn bộ thứ khác trong ví ra.

Một trong số đó là thẻ ngân hàng, trông rất lấp lánh, chứa rất nhiều tiền.

Đồ đạc của người khác, cô không cần. Giang Tốc không nhìn nó thêm nữa, tiện tay bẻ nát, ném vào thùng rác.

Sau đó cô nhẹ nhàng nhíu mày, dưới ánh đèn ấm áp, da thịt của cô như ngọc, đẹp đến kinh người.



“...... Sức mạnh, kỹ năng vẫn còn, nhưng độ bền cơ thể rất tệ.” Cô thì thầm. Nếu sau này gặp Trình Việt nhìn sơ qua mười phần hung ác kia, một tay không vặn được cổ anh thì làm sao bây giờ?

Người đàn ông đưa danh thϊếp cho Giang Tốc tên là Từ Đại Chí, sáng sớm hôm sau, anh ta đúng giờ đến khách sạn, đưa Giang Tốc lên xe.

"Công ty chúng tôi, Tam Kim Ngu Nhạc! Là công ty lớn nổi tiếng trong ngành công nghiệp! Có tiếng là nhà máy tạo ra ngôi sao nổi tiếng, mỗi năm đưa ra ngoài hơn một trăm thiếu nam thiếu nữ tuyển tú..." Vừa lên xe, Từ Đại Chí đã lải nhải không ngớt.

Từ Đại Chí nói cũng không tính là sai, Tam Kim Ngu Nhạc trong quá khứ, đúng là được xem là một nhà máy chế tạo minh tinh, là nơi vô số nam nữ khao khát.

Nhưng thời đại thay đổi quá nhanh, hai năm gần đây công ty ăn chiếc bánh lớn này càng ngày càng nhiều, Tam Kim Ngu Nhạc đã sớm không còn uy thế năm đó.

Từ Đại Chí sở dĩ nói những lời này, chính là vì trấn trụ thiếu nữ trước mặt, một mặt gợi lên khát vọng tiền bạc, địa vị của cô, một mặt lại vì để cho cô ý thức được mình nhỏ bé, tương lai nói gì nghe nấy với công ty.

"Ừm." Giang Tốc chỉ đáp một tiếng, ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích.

Từ Đại Chí chưa từng thấy người lãnh đạm như vậy.

Những người muốn trở thành minh tinh, người nào mà không phải sau khi nghe xong những lời này của anh ta, không kiềm chế được kích động, lộ ra cảm xúc khao khát? Thậm chí còn có một số người còn nhỏ tuổi, hận không thể biểu lộ lòng trung thành với công ty ngay tại chỗ, miệng đầy mong muốn vì công ty kiếm tiền thật nhiều!

"Anh Từ, chúng ta đến rồi." Người lái xe phía trước quay đầu.

Tài xế cẩn thận đánh giá bộ dáng Giang Tốc, trong lòng tự nhủ, đúng là xinh đẹp, vừa xinh đẹp còn có khí chất độc đáo.

Khó trách sáng sớm đã phải đi đón người.

Từ Đại Chí lúc này đẩy cửa xe: "Được, theo tôi đi xuống trước.”

Giang Tốc lên tiếng đáo, một tay đặt lên cửa.

Từ Đại Chí nhìn lướt qua.