Chương 17

Tuyên Văn từ đầu đến cuối không chen vào, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Nhưng các bạn có phòng tập riêng.”

Mọi người nghe tiếng liền lặng lẽ nhìn thoáng qua Tuyên Văn, hai gò má đỏ lên đáp lời.

Tuyên Văn cao một mét tám tám, từng có kinh nghiệm xuất đạo ở nước ngoài, cho nên cách ăn mặc luôn nghiêng về phong cách hải ngoại một chút. Anh ta mặc áo khoác màu đen và quần bò dài có dây chuyền vàng, anh ta chỉ đứng ở đó, khí tức hormone vẫn tự phát tán, đẹp trai lại lạnh lùng.

Có người thích Triệu Thu Doanh, cũng có người rất thích anh ta.

Chỉ có Giang Tốc hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Ánh mắt Triệu Thu Doanh lướt qua đỉnh đầu Giang Tốc rồi dừng lại: "Tiếp theo, các bạn cần viết ra dự đoán xếp hạng của riêng mình trên giấy. Mỗi người các bạn có điểm cơ bản là mười điểm, điểm này sẽ quyết định đánh giá xếp lớp của các bạn. Nếu các bạn chọn F thì không được cộng điểm. Nếu bạn chọn E thì sẽ được cộng một điểm, rồi cứ thế mà suy ra. Nhưng nếu các bạn điền vào A mà bị điểm F trong đánh giá ban đầu thì các bạn sẽ bị trừ mười điểm, nếu bị điểm E, các bạn sẽ bị trừ tám điểm, v.v..."

"Mong các bạn sẽ trân trọng những cơ hội trong tay, khi cần bạo dạn hãy mạnh dạn chiến đấu vì chính mình."

"Người chiến thắng sẽ đứng đây, nhìn ra khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn toàn cảnh. Bạn sẽ nhìn thấy, tòa thành phố này đang phải lòng bạn——"

Bầu không khí ngay lập tức trở nên nóng bỏng.

Bình luận trải đầy a a a toàn màn hình.

[Thật thú vị! Tổ chương trình biết cách chơi thật!]

[Cha mẹ ơi, Triệu Thu Doanh rõ ràng là rất khách khí, sao lời nói nhàn nhã của cậu ấy lại khiến người ta nhiệt huyết sôi trào vậy nè!!!]

[Các chị em xông lên! Địa vị tài phú vinh dự đang chờ các bạn!]

...

Quả thực lúc này, mọi người đều rất hưng phấn.

Tiền bạc và địa vị đều được thể hiện rõ ràng trước mặt, chưa kể hợp đồng chương trình đã ghi rõ những loại thông báo, xác nhận, sân khấu và tài nguyên phim truyền hình mà những người ra mắt thành công sẽ nhận được…

Những người cố vấn này cũng sẽ trở thành những người trợ giúp mạnh mẽ nhất của họ trên đường, giúp họ chạm tới bầu trời chỉ trong một bước.

Dư Tâm Nghiên cắn tay áo, vì quá kích động nên đã khóc nức nở.

Nhìn qua Vạn Duyệt, cô ta cũng không kìm được mà hưng phấn.

Còn Giang Tốc...

Giang Tốc vẫn không có biểu hiện gì.

Rất khó sao?

Giang Tốc hơi nghiêng đầu, mặt vô cảm suy nghĩ.

Chuyện này thì sao chứ, ám sát tổng thống nước M còn khó hơn đấy?

Lúc Giang Tốc đang âm thầm cân nhắc, Triệu Thu Doanh lại cảm thấy bất lực. Cậu ấy nói nhiều như vậy, thiếu nữ này nghe không hiểu sao? Sao vẫn không nhúc nhích vậy? Tại sao cô lại tham gia chương trình này? Chẳng lẽ là bị công ty lừa sao?

...

Chẳng mấy chốc, họ đã quay trở lại tầng 21.

Nhân viên đưa bút giấy, mọi người ngồi trước chiếc bàn nhỏ nhưng không có ai viết.

Dư Tâm Nghiên khẩn trương liền nói: "Giang Tốc, em điền cái gì vậy?"

Vạn Duyệt nghe tiếng cười lạnh một tiếng: "Người ta làm sao có thể nói cho cô biết được chứ? Để cho người khác nhìn thấy rồi cố ý vấp ngã, không phải rất dễ dàng sao? Lừa cô ấy điền A là được rồi!”

Sau khi giễu cợt xong, cô ta nhớ ra máy quay vẫn đang hoạt động. Sắc mặt Vạn Duyệt cứng đờ, cô ta vội vàng kiểm tra xem máy quay có đang quay ở đây không, hóa ra nó đang quay đúng ngay chỗ bọn họ.

Vạn Duyệt chửi thầm trong lòng.

Đều do Giang Tốc và kẻ ngu Du Tâm Nghiên này.

[A a a, đến rồi đến rồi, thủ đoạn xé ép quen thuộc của Tam Kim.]

[Thật ra, xé ra cũng khá đẹp_(:з」∠)_Xé đi, to lên đi!]

Dư Tâm Nghiên ngượng ngùng cười một tiếng.

Đầu bên kia giọng Giang Tốc lạnh lùng: "Chị đang điền gì vậy?"

Vẻ mặt Dư Tâm Nghiên giãn ra, khi cô ấy định nói điều gì đó thì Giang Tốc đã cuộn tròn lại ngón tay chỉ vào tai: "Nói cho tôi biết đi."

[Chuyện gì đã xảy ra vậy? Giang Tốc nhìn mềm mại thanh tú như vậy, khi uốn cong ngón tay chỉ vào tai, sao trông đáng yêu thế?]

[Không thể nào không thể nào, năm nay Tam Kim lại có hai người muốn làm tinh thần đoàn đội sao? Không cần đâu, các người vẫn nên xé ép nhau đi.]

Dư Tâm Nghiên bọn họ không biết bình luận giờ phút này đang nói cái gì.

Dư Tâm Nghiên vui vẻ ghé vào tai Giang Tốc, nhỏ giọng nói: "Chị điền F. Như vậy, cho dù xếp hạng ban đầu không đủ tốt, chị cũng sẽ không bị trừ điểm!"

Giang Tốc không thể không nhắc nhở cô ấy một sự thật tàn nhẫn: "Nhưng chị có thể bị đuổi ra ngoài.”

Dư Tâm Nghiên cảm thấy đầu gối đau nhức: "..."

Dư Tâm Nghiên nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn em?"

Giang Tốc không trả lời, chỉ hào phóng trải tờ giấy ra, cầm bút lên rồi nhanh chóng viết xuống một chữ "A", dùng chữ hoa, vô cùng xinh đẹp.

Dư Tâm Nghiên hít một hơi khí lạnh, vội vàng nói: "Em không giấu tờ giấy sao? Vừa rồi Vạn Duyệt nói, không thể để cho người khác biết..."

Giang Tốc đậy nắp bút lại, sắc mặt thanh tú không thay đổi nhưng lời nói trong miệng lại hoàn toàn ngược lại, cô chẳng hề để ý nói: "Không sao, tôi chính là điền A, có ai dám gạt chứ?"

Dư Tâm Nghiên: “... Chết tiệt, có lý!"