Chương 14

Giang Tốc không hề hoảng sợ khi máy ảnh đến gần, cô tùy tiện rút một cái.

22, 1.

Cô đưa tấm thẻ ra.

Nhân viên công tác lập tức giải thích ý nghĩa của tấm thẻ: “Số thứ tự 22, tiến vào cánh cửa thứ nhất.”

“Ồ.”

Những người khác không ngờ cô lại hành động nhanh như vậy, đều lén lút nén giận, nhanh chóng rút thăm, sau đó mọi người lần lượt đẩy cửa đi vào gặp huấn luyện viên.

Tổng cộng có bốn cánh cửa.

Có người mỉm cười khi bước vào nhưng lại nhăn nhó khi bước ra.

Dư Tâm Nghiên nhỏ giọng nói: “Giang Tốc, em nói ít quá.”

“Ừ.”

“Em phải nói nhiều lên, nếu không máy ảnh không quay đến thì sau này làm sao kêu gọi bỏ phiếu? Chúng ta tổng cộng có 101 người. Em nghĩ xem, một tập của chương trình kéo dài bao lâu? Chúng ta phải chia sẻ màn ảnh với bao nhiêu người?”

“Ừ.”

“...”

Dư Tâm Nghiên bất đắc dĩ, nghĩ thầm có lẽ Giang Tốc thật sự không giỏi việc này, nên cô ấy chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ cô!

Nhưng cô ấy đâu biết rằng Giang Tốc vẫn còn đang trong quá trình quan sát.

Nếu chưa quan sát tình hình rõ ràng và chưa nắm bắt được tiết tấu, Giang Tốc sẽ không dễ dàng nói chuyện.

Bây giờ đang phát sóng trực tiếp, nên tập đầu tiên vẫn chưa tính là gì… Chẳng qua chỉ là tập mở đầu, hy sinh một chút màn ảnh cũng không có ảnh hưởng gì.

“22.” Nhân viên công tác ở đầu bên kia gọi một tiếng.

Lúc này Giang Tốc mới đứng dậy, chậm rãi đi tới, đẩy ra cánh cửa đầu tiên.

Triệu Thu Doanh đã có chút mệt mỏi.

Hôm trước cậu ấy phải thu âm bài hát đến nửa đêm, sau đó còn phải dẫn theo người đại diện đi sân bay đón anh trai của cậu ấy. Hôm nay khi đến chương trình, vừa phải trang điểm vừa phải nhớ kịch bản, còn phải ghi nhớ từng thực tập sinh ở trước mặt.

Nếu như không phải lúc còn trẻ, cậu ấy từng làm vận động viên trong hai năm, thể lực có khả năng chống đỡ, thì lúc này có khi đã không chịu được nữa.

Triệu Thu Doanh giơ tay xoa xoa giữa lông mày, vừa nghe thấy tiếng mở cửa cậu ấy liền ngẩng đầu lên.

Thiếu niên này vốn có vẻ hiền lành trước mặt người hâm mộ nhưng giờ vẻ mặt lại có chút lạnh lùng và nghiêm túc.

Nhưng ngay sau đó, biểu cảm của cậu ấy không duy trì được nữa.

“Là cô?”

Sau đó Triệu Thu Doanh đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ ra việc mình đang quay chương trình.

Triệu Thu Doanh bình tĩnh lại: “Cô…”

Đầu óc cậu ấy quay cuồng nhanh chóng, nghĩ xem nếu cô gái này kể cho cậu ấy nghe về chuyện ngày hôm đó thì cậu ấy nên nói gì?

Cậu ấy không ngờ rằng cô sẽ tham gia chương trình tạp kỹ.

Giang Tốc nhanh chóng mở miệng, cô lạnh lùng nói có bài bản: “Tôi tên là Giang Tốc.”

Hóa ra cô tên là Giang Tốc.

Một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu Triệu Thu Doanh.

“Năm nay 19 tuổi.”

Nhỏ quá.

Khó trách trông nhỏ yếu như vậy.

“Đến từ thành phố Tĩnh Hoài, tỉnh Giang Tô.”

Triệu Thu Doanh chưa từng nghe qua địa phương này.

“Sở trường…” Khi nói đến đây, Giang Tốc dừng lại, hơi cau mày. Mọi thứ cô biết đều là sở trường, nên nói cái nào bây giờ?

Căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát.

Cô không có sở trường gì đặc biệt sao? Triệu Thu Doanh nghĩ thầm.

Điều này thật ra khá bình thường. Rất nhiều cô gái đến tham gia chương trình tuyển chọn có giọng hát tầm thường, vũ đạo tầm thường… nhưng ít nhất. Ánh mắt của Triệu Thu Doanh chạm vào mặt của Giang Tốc rồi nhanh chóng rời đi.

Ít nhất, cô gái trước mắt này thật sự rất xinh đẹp.

Xinh đẹp và yếu ớt.

Triệu Thu Doanh mím môi dưới, đang phân vân có nên giúp cô giải vây hay không thì nghe thấy Giang Tốc ngập ngừng hỏi: “Có thể lái xe Augusta bay vọt qua con sông rộng 42m… Có được coi là sở trường không?”

Nhạc cụ, ngôn ngữ, vũ đạo… Mọi người đều biết. Quá đỗi bình thường, chắc không được coi là sở trường.

Triệu Thu Doanh: ???

Dù họ đến đây để nghiêm túc gia nhập nhóm nhạc nữ, hay để thu phục Triệu Thu Doanh, hay đơn giản là họ đến đây để xem trận chiến khốc liệt. Tóm lại khi bộ phim đầu tiên được phát sóng, cũng đã hấp dẫn không ít người vào nền tảng, xem truyền hình trực tiếp trên mạng.

Bình luận cũng bay lên vèo vèo.

[Các cô gái của YIYI năm nay thật ngọt ngào, YIYI Không hổ là giàu sang phú quý, ha, tất cả đều mặc đồ Chanel, thực sự trông giống một công chúa nhỏ.]

[Kéo xuống đi, == Lại tới cản trở.]

[Các em gái tỏa sáng như một nhóm nhạc nữ.]

[Lâm Tư Phong a a a.]

Trong giây lát, tất cả những lời bàn tán đều xoay quanh tên một người.

Cho đến khi ống kính quay ——

[Hẩy, đây là ai? Đẹp thế!]

[Hình như là Tam Kim... Năm nay Tam Kim rất biết chọn người, đủ loại phong cách, cuối cùng không còn chỉ là mỹ nữ dây chuyền lắp ráp nữa.]

[Filter nhiều quá. Với các hiệu ứng filter này, ai cũng có da trắng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo.]

[... Cái này, filter không thể thêm hiệu ứng này đúng không? Thật đó quá đẹp rồi, nước là sóng trong mắt, núi là lông mày và đỉnh núi, liễu nghiêng trong gió, cỏ thướt tha... Thật là đẹp, muốn sờ mà không biết tại sao.]

[Hửm, chẳng lẽ không phải rất giống tướng mạo của trà xanh bạch liên hoa sao? Tại sao mấy người lại thích nó? Đợi Tam Kim xé nó, ảo giác của mọi người sẽ bị phá vỡ.]