Chương 1

Giang Tốc là một sát thủ.

Loại siêu lạnh, siêu ngầu siêu tàn nhẫn.

Cũng giống như một kẻ gϊếŧ người phổ thông khác, cô không cha không có mẹ từ khi còn nhỏ, được nhận nuôi. Cô không đi học, không có bạn bè. Hiệu trưởng mời giáo viên đến dạy một mình cô. Cầm kỳ thư họa, mười tám loại võ nghệ, cái gì cũng được dạy.

Đó là cách cô lớn lên.

Đến 19 tuổi.

Một ngày trước sinh nhật lần thứ 19 của Giang Tốc, giáo viên dạy chuyên nghiệp của cô gõ cửa phòng cô, cười cười nói: "Ngày mai phải dạy em một số nội dung người lớn mới có thể được học.”

Giang Tốc chưa từng học, nhưng đại khái cũng biết, đơn giản là dùng sắc đẹp quyến rũ mục tiêu nhiệm vụ...

Cô thay đồ ngủ, lần đầu tiên có hơi trằn trọc khó ngủ.

Cũng không biết xoay người lần thứ bao nhiêu, khi Giang Tốc cau mày từ trong bóng tối mở hai mắt ra.

"Khụ..." Cô sặc nước miếng.

Ngay sau đó, rất nhiều nước nhấn chìm cô.

“Người đâu, nơi này có người nhảy sông, cứu mạng, mau tới cứu mạng!”

"Nhanh lên, ngay đó. Đầu sắp bị ngập nước rồi!”

Trên con đường quanh năm ùn tắc này, lúc này đã xếp hàng dài xe cộ, vừa nghe thấy có người kêu cứu, không ít người xuống xe.

Có người đi góp vui chụp ảnh, cũng có người thật sự đi cứu người.



Trong một chiếc xe bảo mẫu toàn thân màu trắng, thiếu niên đóng cửa sổ xe xuống, nhìn về phía bờ sông, thấp giọng nói: "Bên kia hình như đã xảy ra chuyện gì à?”

"Đó cũng không phải là chuyện của chúng ta. Ôi trời ơi, gì mà kẹt xe thế này, có thể giải quyết được không? Những người này cũng vậy, đều chạy xuống xe, lát nữa đường thông, bọn họ không lái xe đi, vậy chúng ta không phải cũng bị chặn sao?” Người đàn ông trung niên phía sau điên cuồng vỗ chân.

Thiếu niên lúc này không kiềm chế được đẩy cửa xe ra.

"Ôi, tổ tông, cậu lại đi đâu? Cẩn thận chúng ta sẽ đến trễ! Hôm nay là sinh nhật cậu đấy!”

"Tôi đi xem thử."

"Cậu xem làm gì?

"Tôi có giành chức vô địch bơi lội."

Người đàn ông trung niên tức giận mắng to: "Mẹ nó tôi biết cậu từng đoạt giải quán quân, nhưng mẹ nó không phải là chuyện của tám trăm năm trước à? Hôm nay xuống nước cứu người kiểu gì?”

Thân hình thiếu niên cao ngất, đeo kính râm và khẩu trang cũng không ngăn được khí chất. Chờ cậu ấy tới, có vài người bất giác nhường đường cho cậu.

Thấy rõ trong nước có một người đang chìm nổi, cậu ấy không chút do dự cởϊ áσ khoác, lại vứt bỏ những thứ có thể tăng trọng lượng như mũ và kính râm, mượn lực, sau đó một cước đạp lên lan can trước mặt, cả người vượt qua lan can, chạy về phía bờ sông.

Những người xung quanh theo bản năng hét lên: "Ồ, tuyệt vời!”

Mà Giang Tốc còn đang gian nan tiêu hóa lượng lớn tin tức tràn vào trong đầu cô.

Những thứ khác cô vẫn chưa rõ lắm.

Tất cả những gì cô biết là cô đã trở thành một nhân vật trong một cuốn sách, vì người đàn ông này mà mắc kẹt trong tình yêu, chỉ muốn nhảy xuống sông. Đợi lát nữa sẽ có một ngôi sao nào đó đến cứu cô, kết quả cô sống, ngôi sao lại chết... Người phụ nữ này bị mắng tới thảm hại, sau đó như một con chuột băng qua đường.

Giang Tốc làm mèo không muốn làm chuột.

Giang Tốc không chút nghĩ ngợi, nghẹn đủ sức, vung hai tay ra, lấy ra kỹ thuật bơi lội cô đã học hơn mười năm, chạy nước rút ra khỏi mặt nước.



Tiếng "cứu mạng" xung quanh đột ngột dừng lại.

Trong lúc nhất thời không khí chung quanh có hơi ngưng trệ trong nháy mắt.

Giang Tốc nhanh chóng lau nước trên mặt, bình tĩnh nói với những người xung quanh: "Không sao đâu, ngắm cảnh, trượt chân." Suy nghĩ một lát về nội dung trong lớp giao lưu giữa các cá nhân, Giang Tốc còn bổ sung thêm một câu: "Khiến mọi người lo lắng rồi.”

Ngữ khí thiếu nữ tuy rằng có hơi cứng nhắc, nhưng thanh âm lại cực kỳ dễ nghe, mềm như hoàng loan, lại chứa chút hương vị thanh lãnh.

Lại nhìn bộ dáng thiếu nữ, cũng là đẹp tới kinh người.

Cả người cô ướt đẫm, làn da tái nhợt, tóc bám sát mặt, từ lông mi dài còn bị rơi xuống vài giọt nước.

Gương mặt xinh đẹp tinh xảo, nhìn cực kỳ yếu đuối.

Thiếu niên cũng không dám nhìn nhiều.

Mà quần chúng vây xem thoáng qua sự giật mình ngắn ngủi, lập tức liên tiếp mở miệng: "Không sao, người không có việc gì là tốt rồi.”

"Vừa mới gọi xe cứu thương cho cô, cô gái nhỏ còn dùng không?”

"Có lạnh không? Áo khoác của chị gái cho em mặc này.”

“Lần sau cẩn thận chút, không có việc gì đừng đi trên bờ sông!”

Giang Tốc cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với nhiều người như thế, tiếng ồn ào chung quanh vang lên, cô nhất thời còn có hơi sững sờ.

Mà sững sờ không chỉ có cô.

Còn cả thiếu niên kia.