- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tôi Xấu Đến Mức Mất Ngủ
- Chương 8: Đi mua vật liệu
Tôi Xấu Đến Mức Mất Ngủ
Chương 8: Đi mua vật liệu
Kiều Trí vốn muốn gửi bức ảnh này cho Ổ Thanh, nhưng sau khi nghĩ lại, anh ấy nhớ ra Ổ Thanh không có WeChat.
Đành phải bỏ cuộc.
Cứ để sau này rửa ảnh ra rồi đem thẳng đến quán thịt nướng cho Ổ Thanh vậy.
____
Đêm đó là một đêm không ngủ.
Đối với Ổ Thanh mà nói, giờ làm việc tại quán thịt nướng là từ bảy giờ đến mười hai giờ. Sau khi làm xong và về trọ, cậu bắt đầu nghiên cứu bản đồ xung quanh thành phố phim ảnh, tìm kiếm từng cửa hàng có thể mua được nguyên vật liệu làm đèn l*иg.
Đối với Chân Kha, vì đôi mắt đã nhìn thấy ban ngày, vì một thoáng kinh hồng thoáng nhìn mà anh ta nhớ mãi không quên, trằn trọc suốt đêm.
Đôi mắt ấy đẹp biết bao, tựa như gợn sóng lăn tăn mà con nai tạo ra khi bước qua dòng nước trong rừng, tựa như ánh trăng phản chiếu giữa làn sóng lấp lánh khi đứng bên bờ ngắm trăng.
Ban đầu, Chân Kha thực sự đã nghĩ đến việc thay đổi thiết lập nhân vật vì những lời phê bình sắc bén của Lâu Kim Lương.
Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt ấy, Chân Kha lại cảm thấy, thay đổi thiết lập làm gì, là một người sáng tạo với tư duy kiên định, anh ta phải bảo vệ mỗi nhân vật của mình, nhân vật đẹp nhất thế gian này sinh ra chính là dành cho đôi mắt ấy.
Sau khi nhìn thấy đôi mắt ấy, Chân Kha cảm thấy, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, kể cả Tạ Tri Phỉ cũng không phù hợp đến vậy.
Tạ Tri Phỉ quá lạnh lùng, lạnh lùng tới mức bén nhọn. So với danh hiệu mỹ nhân, anh ta thích hợp với vai trò làm chó canh gác bên cạnh đệ nhất mỹ nhân hơn.
Chó canh cửa. Ai lại gần thì cắn chết người đó.
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Chân Kha mà thôi.
Tạ Tri Phỉ là ai chứ, người cao cao tại thượng, không bao giờ rời khỏi thần đàn.
Địa vị Tạ Tri Phỉ bây giờ rất cao, tập trung hoàn toàn vào điện ảnh, lại cực kỳ kén chọn kịch bản. Nghe nói một năm chỉ nhận một bộ phim, thời gian còn lại luôn ẩn mình như thần long không thấy đuôi, không nhận phim truyền hình, càng không thể nào đóng vai phụ.
Tuy nhiên, dù Tạ Tri Phỉ không nhận vai diễn, nhưng anh ta mơ mộng một chút cũng không sao cả, tưởng tượng một chút cũng không vi phạm pháp luật.
Nghĩ miên man mãi, người vốn đã có lịch trình sinh hoạt hỗn loạn như Chân Kha lại trải qua một đêm mất ngủ.
Ngày hôm sau, với đôi quầng thâm dưới mắt, anh ta đến một quán trà sữa gần thành phố phim ảnh.
Chân Kha dự định mua một ly trà để nâng cao tinh thần.
Sau khi lấy lại tỉnh táo, anh ta đi dạo quanh khu vực xung quanh, xem có thể may mắn gặp lại chủ nhân của đôi mắt đã thấy đêm qua hay không.
Lúc Chân Kha bước vào quán trà sữa.
Ổ Thanh đang nhặt rác.
Cậu đã hoạt động từ khi trời còn chưa sáng, đầu tiên là tranh thủ lúc các cô các bác trong tiểu khu chưa ra ngoài, càn quét các thùng rác của tiểu khu để lấy các hộp giấy bỏ đi. Sau khi gom các hộp giấy mới này về cùng chỗ hộp giấy bảo bối đã tích trữ cẩn thận ở nhà, cậu lại ra ngoài.
Ổ Thanh rất giỏi nhặt rác, ở Vạn Hoa Quốc, tranh thủ ban đêm ra ngoài nhặt rác từng là cách duy nhất để cậu kiếm sống.
Hôm nay ra ngoài sớm như vậy, nếu không phải có việc quan trọng hơn cần làm, cậu đã có thể nhặt cả rác ở khu bên cạnh.
Nhưng vì có việc quan trọng hơn, Ổ Thanh đã rời khỏi tiểu khu từ sớm.
Lúc Chân Kha nói với đồng nghiệp của Ổ Thanh rằng muốn gọi một ly trà Olong nướng than lớn, Ổ Thanh đã đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, đi lại giữa các cửa hàng đạo cụ và chợ bán buôn ở Giang Thành.
Theo ký ức về hình dáng hoa đăng mà cậu đã thấy đêm qua, Ổ Thanh cuối cùng đã tìm thấy kiểu dáng tương tự trong một cửa hàng bán đạo cụ.
Trước tiên, cậu lại gần quan sát kỹ lưỡng.
Trong lúc đó, chủ cửa hàng tạp hóa cứ nhìn cậu liên tục.
Cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm quen thuộc, Ổ Thanh cảnh giác nhìn lại, phát hiện ra đó là một cô gái trẻ.
Ánh mắt của cô ấy không hề có ác ý.
Hiểu lầm.
Ổ Thanh hơi xấu hổ.
Ổ Thanh vừa ngước mắt lên, người bán hàng đã mỉm cười với cậu, nói: "Nếu thích thì có thể cầm lên xem thử."
“Ồ... Có thể chứ…” Ổ Thanh càng ngượng ngùng.
Ở Vạn Hoa quốc, Ổ Thanh thường không được phép chạm vào bất kỳ thứ hàng hóa nào.
Vạn Hoa Quốc thích săn đón mỹ nhân, cũng thích săn đón những món đồ được mỹ nhân sử dụng.
Và ngược lại, săn đón mỹ nhân bao nhiêu thì cũng tẩy chay kẻ xấu xí bấy nhiêu, tẩy chay cả những món đồ bị kẻ xấu xí sử dụng.
Ổ Thanh không bao giờ được phép chạm vào những món đồ được bán trong cửa hàng, mà nếu đã chạm vào thì phải mua.
Như vậy còn đỡ.
Rất nhiều cửa hàng vừa thấy cậu đã đóng cửa, sợ cậu đi vào sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của khách hàng khác, hoàn toàn không ai muốn làm ăn với cậu.
Hôm nay đột nhiên được phép chạm vào hàng hóa trên kệ, Ổ Thanh cực kỳ bất ngờ, thậm chí còn thấy lo lắng vì được đối xử quá tốt.
Địa Cầu đúng là một nơi bao dung, Ổ Thanh đã sống ở đây được một tháng mà thấy vẫn chưa quen lắm.
Tuy nhiên, mặc dù chị chủ quán đã đồng ý, song cậu vẫn cẩn thận dịch sang bên cạnh, không dám động một ngón tay.
"Tôi... tôi xem thử thôi." Ổ Thanh nói.
Cậu lẳng lặng nhìn đi chỗ khác.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tôi Xấu Đến Mức Mất Ngủ
- Chương 8: Đi mua vật liệu