Chương 5: Sợ hãi bị nhìn trộm



“Sao đột nhiên không nói gì nữa?” Lâu Kim Lương hỏi.

“Tôi tìm được người thích hợp rồi!” Chân Kha đứng dậy chạy ra ngoài.

Lâu Kim Lương nhíu mày, cũng đi theo sau.

Buổi tối trong phim trường cũng không thiếu đoàn phim đang quay chụp, người đi người đến, nhưng so với ban ngày thì vẫn yên tĩnh hơn nhiều.

Người giao cơm khi nãy đã biến mất, chỉ còn lại bóng đêm và ánh đèn lấp lánh khắp nơi.

Đúng lúc này, trên đường có một diễn viên quần chúng khoảng hơn 60 tuổi đi ngang qua, chắn đường hai người.

Lâu Kim Lương hỏi Chân Kha: “Không phải đây là đệ nhất mỹ nhân mà cậu nói đấy chứ?”

Chân Kha: “……”

“Người trẻ tuổi, tôi hiểu cậu muốn giữ lại thiết lập nhân vật đó, nhưng cũng không cần tuyệt vọng đến mức bất chấp tất cả mọi thứ như vậy.”

Lâu Kim Lương vỗ vỗ vai Chân Kha, nói với giọng thấm thía: “Cậu nói vừa nãy nhìn thấy người thích hợp là lừa tôi phải không? Tôi biết cậu không muốn sửa lại nhân vật đã dày công xây dựng, nhưng tình hình hiện tại là vậy. Người đẹp không dễ tìm, người được nhét vào thì 9 phần là khó coi. Nếu thực sự muốn tạo ra một tác phẩm tốt cho người xem, cậu phải chịu khó, sửa lại thiết lập nhân vật một chút đi.”

“Không, tôi thật sự thấy mà.” Nghe Lâu Kim Lương nói vậy, Chân Kha càng quyết tâm: “Tôi nhất định phải tìm ra người đó, đưa đến trước mặt anh để anh xem!”

……

Trong phim trường có một số khu vực cấm xe cộ vào ban đêm.

Bao gồm cả xe máy điện.

Vừa rồi Ổ Thanh suýt nữa đã vi phạm quy tắc này.

Vốn dĩ, bảo vệ rất nghiêm khắc ngăn cậu lại.

Nhưng may mắn là Ổ Thanh đã có cách ứng phó.

Cậu nhìn bảo vệ với ánh mắt hết mực chân thành, rồi xin lỗi, hơn nữa còn nói đây là lần đầu tiên cậu đến đây. Bảo vệ không những không trách mắng cậu nữa mà còn chỉ cho cậu đường đi gần nhất.

Đây là bí quyết mà chủ quán trà sữa đã dạy cho Ổ Thanh.

Trong quá trình đào tạo nhân viên, chủ quán từng dạy rằng nếu muốn thể hiện sự chân thành, tốt nhất là phải nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Chiêu này mà Ổ Thanh làm thì đặc biệt hiệu quả.

Ban đầu Ổ Thanh không hiểu, ở Vạn Hoa Quốc, cậu sợ nhất là nhìn thẳng vào mắt người khác, nơi đó phản chiếu sự ghét bỏ rõ ràng, sợ hãi và ghê tởm.

Cho nên, Ổ Thanh luôn cúi đầu, né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người khác.

Nhưng hôm nay có vẻ cậu đã hiểu thêm đôi chút.

Người trên Địa Cầu không giống với người ở Vạn Hoa Quốc, họ rất thiện lương.

Ổ Thanh quyết định từ nay về sau khi nói chuyện sẽ luôn nhìn thẳng vào mắt người khác.

Tuy nhiên, sau khi phát hiện mình bị người ta nhìn lén, Ổ Thanh lại không làm được.

Ổ Thanh rất sợ những ánh mắt đánh giá cậu từ trong bóng tối, cậu cực kỳ nhạy bén với những ánh mắt phán xét như vậy.

Khi vừa dừng xe, Ổ Thanh đã nhận ra có người đang đánh giá mình. Nhờ vào sự nhạy bén nhiều năm luyện tập, cậu nhanh chóng xác định vị trí của kẻ rình coi, còn nhìn thẳng vào người đó. Khi thấy trong mắt đối phương lộ rõ sự kinh ngạc, phản ứng của Ổ Thanh là lập tức trốn đi.

Đây là phản xạ bản năng mà cậu đã rèn luyện từ khi ở Vạn Hoa Quốc.

Nếu không né tránh, điều tiếp theo chờ đợi cậu rất có thể là lá cải thúi và trứng hư, cùng những lời chửi rủa và sự xỉ nhục.

Tại Vạn Hoa Quốc, cậu đã rèn luyện kỹ năng chạy trốn thành thạo, đối mặt với những ánh mắt dò xét như thế, Ổ Thanh chạy trốn rất nhanh.

Trong chớp mắt, cậu đã đi qua mấy con phố.

Khi xác nhận không có tiếng bước chân nào đuổi theo, Ổ Thanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dừng bước chân hỗn loạn, tiếp tục đi nhanh để hoàn thành công việc giao hàng.

Nướng BBQ chú trọng hương vị, ăn ngay khi nướng là ngon nhất. Nếu để quá lâu, lớp thịt nướng bên ngoài sẽ mất đi vị thơm ngon đặc trưng nhờ tro bếp tạo ra.

Đặc biệt là những món như màn thầu nướng, khoai tây nướng, hương vị của khoai tây vừa ra khỏi lò với lớp vỏ vàng và giòn, thực sự có thể làm người ta muốn cắn rớt lưỡi.

Ổ Thanh làm việc rất nghiêm túc, cậu muốn mang đến cho thực khách trải nghiệm tốt nhất. Khách hàng càng đông, chủ quán càng kinh doanh tốt, cửa hàng mới có thể duy trì hoạt động, cậu sẽ không mất việc.

Cậu quý trọng mọi cơ hội cho cậu một công việc ổn định, không phải lang bạt khắp nơi.

Ở Vạn Hoa Quốc, Ổ Thanh cũng từng mở cửa hàng.

Nếu Vạn Hoa Quốc có khoa học kĩ thuật phát triển như Lam Tinh, có thể cho phép cậu kinh doanh quán ăn mà không cần tiếp xúc trực tiếp với khách hàng. Khi đó, cậu sẽ không mất khách hàng vì ngoại hình xấu xí của mình.

Công nghệ phát triển, văn minh cao cấp, những từ này đều là Ổ Thanh học được sau khi đến Địa Cầu. Cậu cảm thấy những từ này rất phù hợp để mô tả Lam Tinh.

Nhưng Ổ Thanh cũng không vì thế mà lơ là cảnh giác, dù đa số người ở Lam Tinh rất thân thiện, nhưng có thể vẫn có người trông mặt mà bắt hình dong.

Như khi cậu vừa dừng xe và bị ánh mắt người ta dò xét, đôi mắt đó tràn ngập kinh ngạc, còn tràn ngập khϊếp sợ, rõ ràng là sốc vì cậu quá xấu.

May mắn là cậu chạy nhanh, Ổ Thanh nghĩ lại vẫn còn sợ.