Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Xấu Đến Mức Mất Ngủ

Chương 39: Ổ Thanh quay phim

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhân vật chính không phải người đẹp, chỉ là tiểu công tử của Lam Tinh có tài năng hơn người, vì lẽ đó mà tính cách có vài phần kiêu ngạo.

Nhưng khi đối diện với người yêu của mình, liệu cậu ta có cảm thấy xấu hổ vì ngoại hình không?

Chắc hẳn sẽ có một chút.

Đến cả Diêu Tùng Thanh cũng không nghĩ đến kiểu kiểm soát ở chi tiết này.

Ổ Thanh đã nắm bắt được cảm giác chua xót tự trách thường có khi yêu thầm rất tốt.

“Cut.” Diêu Tùng Thanh kích động nhìn máy quay, sau khi tua lại xem một lượt, anh nói với thợ quay phim: “Tôi cảm thấy không cần quay lần hai nữa, rất tốt, hiệu quả thật sự rất tốt.”

Thợ quay phim cũng rất kinh ngạc.

Quả nhiên vẫn là Diêu Tùng Thanh có kinh nghiệm.

Ống kính quay phim đều lấy cận cảnh, ống kính rất gần tay Ổ Thanh, ban đầu anh thấy dáng vẻ lo lắng của Ổ Thanh còn nghĩ Ổ Thanh sẽ không khống chế tốt cơ thịt, khiến tay run rẩy dưới ống kính, đã sẵn sàng quay thêm mấy lần.

Không ngờ rằng, vừa thay trang phục, Ổ Thanh lập tức đã tìm được trạng thái, không chỉ phát hiện rất ổn định, thậm chí còn thể hiện rằng đôi tay cũng có kỹ năng diễn xuất.

Rất nhanh, tổ quay phim chuyển từ trong phòng ra ngoài phòng, chỉ còn lại hai cảnh quay.

Là cảnh đẩy hà đăng vào sông, và giấu bàn tay bị thương ra sau lưng.

Có kinh nghiệm quay một lần, biết được quy trình quay phim, Ổ Thanh càng thêm thoải mái.

Nhập vai, đẩy hà đăng vào trong nước, sau khi đợi được đạo diễn hô “cut”, cậu lập tức vén tay áo quay đầu nhìn Diêu Tùng Thanh đang ngồi bên cạnh nhϊếp ảnh gia với đôi mắt long lanh phát sáng: “Đạo diễn Diêu, được không?”

Có kinh nghiệm quay cảnh đầu tiên, Ổ Thanh cảm thấy cảnh này chắc chắn không có vấn đề mới phải.

Cậu vô cùng mong đợi chờ lời khẳng định của Diêu Tùng Thanh, trong mắt cậu như có sao rơi.

Cho dù là hàng lông mày như chạc cây kia thì đôi mắt đó giống như xoáy nước thu hút Diêu Tùng Thanh.

Diêu Tùng Thanh ngơ ngác mất một lúc, sau đó lấy lại tinh thần, kích động nói: “Được, đương nhiên được.”

Khoảnh khắc vừa rồi, Diêu Tùng Thanh đang nghĩ, rốt cuộc người như thế nào mới có thể nuôi dạy được người giống như Ổ Thanh.

Ban nãy sau khi Ổ Thanh đẩy hà đăng vào nước, vô thức đã làm động tác như cầu nguyện, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, nói chung là hoàn toàn tự nhiên.

Hiệu quả rất tự nhiên.

May tay anh kịp thời cướp máy ảnh trong tay nhϊếp ảnh gia chụp lại cảnh tượng này.

“Trước kia cậu từng quay phim chưa?” Diêu Tùng Thanh ôm máy ảnh hoang mang.

Bây giờ Ổ Thanh chỉ đóng thế mà thôi, sự nhập vai và niềm tin vào nhân vật của cậu tốt hơn nhiều diễn viên trong giới giải trí.

“Chưa từng ạ.” Ổ Thanh nhìn sang Thành Thiệu Ninh, cảm kích nói: “Vừa rồi lúc đi đường, thầy Thành đã dạy cho em rất nhiều kinh nghiệm hữu ích, nếu như hiệu quả quay phim rất tốt thì đó đều là công sức của thầy Thành đấy ạ.”

Diêu Tùng Thanh cảm thấy bất ngờ nhìn sang Thành Thiệu Ninh: “Thiệu Ninh giỏi lắm.”

Thành Thiệu Ninh cũng có hơi ngại ngùng.

Ngoài đó ra.

Tâm lý có hơi suy sụp.

Sau khi xem Ổ Thanh quay xong cảnh thứ ba.

Thành Thiệu Ninh lặng lẽ lấy điện thoại ra đi đến chỗ không người.

Ấn một số điện thoại.

Đợi đến khi đầu bên kia điện thoại bắt máy, Thành Thiệu Ninh than khóc hệt như ấm nước sôi: “Hu hu hu hu hu hu.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng trầm lạnh lùng.

“Nói tiếng người.” Tạ Tri Phỉ nói.

“...” Giọng điệu thật lạnh nhạt, Thành Thiệu Ninh càng buồn bã, ấm nước sôi vang lên vài tiếng: “Hu hu hu hu.”

Tạ Tri Phỉ: “...”

“Còn không nói là cậu cúp máy đấy.” Nghe giọng nói của anh còn mang theo chút mệt mỏi.

Thành Thiệu Ninh vội vàng nói: “Cậu út, cháu thừa nhận cậu nói đúng, cháu không thích hợp làm diễn viên.”

Thành Thiệu Ninh, Thành Thiệu Ninh lạc quan từ bé, Thành Thiệu Ninh cởi mở tự tin, đã bị diễn viên đóng thế tham gia quay phim lần đầu tiên Ổ Thanh làm cho đả kích.

Lần đầu tiên cậu ta thấy, cái gì gọi là cố gắng không đáng nhắc tới khi ở trước mặt thiên phú rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »