Ổ Thanh ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Thành Thiệu Ninh, trong lòng cảm động khó tả.
Lúc này, Thành Thiệu Ninh cũng quay đầu nhìn Ổ Thanh.
Nhìn thấy Ổ Thanh mặc cổ trang, trong mắt Thành Thiệu Ninh hiện lên sự kinh ngạc, cậu ta nói: “Thầy Ổ, cậu đừng sợ, có tôi ở đây, cậu không cần tháo khẩu trang đâu.”
Ổ Thanh: “...”
Vốn dĩ, Ổ Thanh đã chuẩn bị sẵn việc từ “bị người phát hiện ra mình xấu xí” đến “bị đuổi khỏi thành phố này đến sống ở thành phố khác” rồi.
Nhưng Thành Thiệu Ninh xuất hiện đã ngăn chặn hết thảy khả năng xấu sẽ xảy ra.
Ổ Thanh thật sự rất cảm động.
Cảm động đến mức muốn tháo khẩu trang xuống, hi sinh bản thân để tôn lên vẻ đẹp của Thành Thiếu Ninh.
Ổ Thanh lo lắng thấp thỏm nhìn người trước mặt.
Thành Thiệu Ninh thật sự có một khuôn mặt khiến Ổ Thanh cảm thấy rất không an toàn.
Thế nhưng, Ổ Thanh nghĩ, chỉ cần cậu tháo khẩu trang xuống, Thành Thiệu Ninh sẽ lập tức đẹp thêm mấy phần nhờ có tên xấu xí là cậu làm nền.
Lúc trước, Ổ Thanh đã cứu một người ở Vạn Hoa quốc bằng cách này.
Người kia xấu ngang Ổ Thanh, còn xấu theo một cách riêng. Xuất hiện công khai trên đường ở Vạn Hoa Quốc với khuôn mặt như vậy thật sự là đang khıêυ khí©h giới hạn thẩm mĩ của Vạn Hoa Quốc mà.
Hiển nhiên người đó đã bị vây đánh.
Tình hình khi đó vô cùng nguy cấp, nếu như không phải Ổ Thanh cơ trí vén màn che mặt lên vành nón để lộ ra khuôn mặt của mình, lập tức thu hút tầm nhìn của những người Vạn Hoa Quốc có mặt ở đó, nếu không người kia sẽ chết ở nơi đó mất.
Điều khiến Ổ Thanh cảm thấy buồn là khi cậu vén màn che mặt ra, dường như người kia cũng bị sự xấu của cậu dọa sợ.
E là trước nay chưa từng gặp người nào xấu như cậu.
Song đó cũng là chuyện đã lâu về trước, lâu đến mức bây giờ nhớ lại, Ổ Thanh thậm chí còn không nhớ rõ cảm giác khi đó.
Giờ phút này, Ổ Thanh im lặng quan sát nét mặt của thợ trang điểm tên Kỷ Triệt mà Thành Thiệu Ninh gọi, cậu dự định nếu nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào không ổn sẽ lập tức tháo khẩu trang xuống dọa chết Kỷ Triệt, sau đó dẫn Thành Thiệu Ninh bỏ chạy.
Một bên khác, Thành Thiệu Ninh kéo Kỷ Triệt sang một bên, thì thầm không để cho Ổ Thanh nghe được: “Anh đừng ép thầy Ổ làm chuyện cậu ấy không muốn làm nữa. Đạo diễn Diêu nói nửa mặt dưới của cậu ấy có khiếm khuyết, chắc do tự ti nên cậu ấy mới đeo khẩu trang thôi, anh ép cậu ấy tháo khẩu trang khác nào đang xát muối lên vết thương của người chứ.”
“Khiếm khuyết?” Nghĩ đến lúc nói chuyện với Ổ Thanh vừa rồi, Kỷ Triệt híp mắt, lại nhìn sang phía Ổ Thanh, thấy Ổ Thanh tranh thủ thời gian vẽ lại lông mày cho mình, anh ta cạn lời lần nữa, nhíu mày nói: “Sao anh lại cảm thấy không phải vậy nhỉ.”
Kỷ Triệt là một người làm việc dựa vào trực giác, đối với sự vật đẹp đẽ càng thêm nhạy cảm.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ổ Thanh, anh ta đã cảm thấy Ổ Thanh không quá xấu gần như là bản năng.
Anh ta cảm thấy, hoặc là thẩm mĩ của Ổ Thanh hơi có vấn đề, hoặc là trên người người này có giấu bí mật.
Buộc phải giấu mặt đi mới có thể bảo vệ bí mật của chính mình.
“Không phải vậy thì như nào nữa.” Thành Thiệu Ninh nói: “Em cảnh cáo anh, không được bắt nạt đóng thế của em, nếu không có cậu ấy thì hai bàn tay mập của em sẽ bị khán giả chê cười đấy.”
Mắng Kỷ Triệt xong, Thành Thiệu Ninh lại trở về cạnh Ổ Thanh.
“Thầy Ổ.” Khi Thành Thiệu Ninh đi đến trước mặt Ổ Thanh có hơi dừng bước, ca ngợi: “Cậu là cổ nhân do trời chọn nhỉ? Bộ trang phục nay hợp với cậu lắm.”
Cổ nhân do trời chọn là có ý gì vậy?
Ổ Thanh hoang mang ngước mắt, cơ hơi lúng túng nhìn Thành Thiệu Ninh, sau khi thấy Thành Thiệu Ninh nói câu này giống như không phải để thăm dò thân phận của cậu, cậu mới hơi yên tâm.
Thành Thiệu Ninh không biết một câu đơn giản “cổ nhân do trời chọn” của mình lại dấy lên sóng to gió lớn nhường nào ở trong lòng Ổ Thanh. Cậu ta khua kịch bản trong tay: “Thầy Ô, cậu đợi tôi một lát, đợi tôi học thuộc lời thoại trong kịch bản một lượt, tôi sẽ dẫn cậu đi quay phim.”
Ổ Thanh gật đầu, nhìn Thành Thiệu Ninh nghiêm túc học thuộc kịch bản, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Người xấu chắc chắn có sở trường khác, Thành Thiệu Ninh đúng là rất cố gắng.
Vừa rồi, khi Ổ Thanh thầm quan sát đã phát hiện là Kỷ Triệt và những nhân viên công tác khác trong đoàn làm phim đều giống nhau, mọi người nhìn Thành Thiệu Ninh cũng không có nét mặt phản cảm quá mức.