Chương 33: Đồng cảm sâu sắc

Cách duy nhất để bớt bị đánh chính là đặt tên xấu nhất trên đời Ổ Thanh ở bên cạnh để thu hút mọi sự chú ý và đánh mắng.

Thành Thiệu Ninh có khuôn mặt như vậy, cứ xuất đầu lộ diện như vậy không sao ư?

Ổ Thanh lại nhìn kỹ Thành Thiệu Ninh thêm vài lần.

Dựa vào bản năng muốn sống được rèn luyện qua bao năm sinh sống ở Vạn Hoa quốc của Ổ Thanh để phán đoán, thì với gương mặt của Thành Thiệu Ninh sẽ phải bỏ chạy ngay lập tức, không thể chậm trễ một giây phút nào.

Có một kẻ xấu như cậu đã đủ nguy hiểm, hai kẻ xấu cùng nhau xuất hiện chẳng phải là đang khıêυ khí©h sức nhẫn nại của người khác hay sao.

Kinh nghiệm sinh tồn bao năm nói với Ổ Thanh rằng, sức nhẫn nại là thứ tuyệt đối không thể khıêυ khí©h.

Đã xấu quá đáng mà còn xuất hiện trước mặt người khác thì thật sự có khả năng sẽ chết.

Chuyện này, Ổ Thanh đã có trải nghiệm sâu sắc.

Mặc dù Thành Thiệu Ninh vẫn chưa xấu đến mức thảm nhất trần đời, nhưng cũng đã đủ nguy hiểm, dù sao bên cạnh vẫn còn kẻ xấu đạo trời khó dung là cậu mà.

Hai kẻ xấu xuất hiện cùng nhau thì mọi chuyện sẽ tệ lắm.

Phải mau chóng đến một nơi an toàn không có người.

Ổ Thanh gần như vô thức nắm lấy tay của Thành Thiệu Ninh, giống như chậm một giây là sẽ bị người của Vạn Hoa quốc đuổi kịp, nhưng giây tiếp theo lý trí của cậu đã thắng thế, Ổ Thanh chợt nhận ra, đây không phải ở Vạn Hoa quốc, mà là ở Lam Tinh.

Nơi đây, sẽ không vì một người xấu xí mà phán tội chết cho người đó.

Vả lại, cậu cũng không có lộ mặt.

Sau khi vô cùng hoảng loạn rồi đột nhiên nhẹ nhõm, trạng thái thay đổi thất thường khiến Ổ Thanh đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cậu liếc nhìn người đứng xung quanh, bọn họ không vì Thành Thiệu Ninh xuất hiện mà nổi lên sóng to gió lớn, đòi đánh đòi gϊếŧ muốn đuổi Thành Thiệu Ninh ra khỏi địa bàn của mình.

Xem ra thật sự là do cậu lo lắng quá rồi, Ổ Thanh thở phào, thuận theo động tác mình nắm lấy tay của Thành Thiệu Ninh mà nhấc lên lắc mấy cái, làm thành động tác bắt tay cậu mới học cách đây không lâu.

“Xin chào, Thành Thiệu Ninh.”

Rất tốt, hành động này được ngụy trang không một kẽ hở, rất hoàn hảo.

Không có ai biết tùy cơ ứng biến hơn cậu cả.

Ổ Thanh ngước mắt nhìn Thành Thiệu Ninh, nhẹ nhàng nói: “Rất vui được gặp anh.”

Thành Thiệu Ninh chắc chắn rất không dễ dàng khi có gương mặt như này. Đối với người đẹp Kiều Trí, Ổ Thanh chỉ cảm thấy thương hoa tiếc ngọc. Nhưng đối với Thành Thiệu Ninh thì là yêu thương đồng cảm sâu sắc.

Cùng là người xấu, ánh mắt Ổ Thanh nhìn Thành Thiệu Ninh vô cùng dịu dàng.

Thành Thiệu Ninh: “...”

Ban đầu, thấy Ổ Thanh đeo khẩu trang đen đội mũ đen, cậu ta còn nghĩ rằng đây là một chàng trai ngầu lòi.

Không ngờ rằng lại rất hòa nhã.

Một cặp mắt đẹp như thể được vẽ, nhưng sao ánh mắt nhìn cậu ta lại mang theo vẻ yêu thương vậy?

Lẽ nào trước khi tới đây Ổ Thanh đã biết cậu ta, từng xem phim cậu ta đóng nên khá thích cậu ta.

Gương mặt này của cậu ta quả thật rất được người yêu thích, các fan mẹ fan chị cực kỳ nhiều.

Bất kể Ổ Thanh thích cậu ta vì nguyên nhân gì, song được người khác yêu thích vẫn luôn là một chuyện đáng để vui vẻ.

Thành Thiệu Ninh cực kỳ vui vẻ nói với Ổ Thanh: “Đèn thầy Ổ làm thật sự rất đẹp, cũng rất tận tâm. Nhìn vào là biết đã dành thời gian nghiên cứu nhân vật, mỗi một ngọn đèn đều xuất phát từ cõi lòng của nhân vật, quá tài giỏi, cảm ơn thầy Ô.”

Ổ Thanh cũng rất vui: “Đó phải cảm ơn bạn của tôi, cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất lớn.”

Cảm ơn Tiểu Mậu, đã tìm video của Trương Phi và Lý Quỳ cho cậu.

Cảm ơn Lý Quỳ và Trương Phi, đặc biệt là Trương Phi.

Nếu không có ngài, sẽ không có hà đăng đẹp như vậy.

Trong lúc nói, ánh mắt của Ổ Thanh vẫn đặt trên khuôn mặt của Thành Thiệu Ninh.

Cậu không hiểu tại sao Thành Thiệu Ninh dám mang gương mặt này lại có thể tỏ ra thoải mái như vậy.

Đang muốn hỏi một vài chuyện, bỗng bên kia, Diêu Tùng Thanh đã lên tiếng.

“Được rồi, biết cậu thích hà đăng thầy Ổ làm rồi, cậu phải làm gì thì đi làm đi.” Diêu Tùng Thanh nói với Thành Thiệu Ninh: “Thầy Ổ trước kia chưa từng quay đặc tả tay, tôi phải giải thích cho thầy Ổ đã. Cậu đi thay trang phục ra đi, lát nữa dùng để quay phim.”

“Vâng, em đi ngay đây.” Biết Diêu Tùng Thanh là một người cuồng hiệu suất, Thành Thiệu Ninh bèn nhanh chóng rời đi.