Đây là số tiền mà Diêu Tùng Thanh trả cho cậu hôm nay sau khi nhận đèn l*иg.
Một chiếc đèn dây leo, một chiếc đèn cây cùng với vài chiếc đèn sen dễ làm hơn, tổng cộng hơn một vạn.
Số tiền này đối với Ổ Thanh hiện tại được coi là một khoản tiền khổng lồ.
Ổ Thanh mở tủ quần áo, lấy ra một cái hộp nhỏ ừ nơi sâu nhất của tủ, cái hộp này là kho vàng tiết kiệm của cậu, tất cả tiền mặt đều để ở đây.
Cậu trước tiên lấy ra ba nghìn sáu trăm đã tiết kiệm từ trước, trải lên giường, sau đó đặt chồng tiền mới kiếm được cao hơn ở bên kia, ngồi giữa hai chồng tiền, bắt đầu đếm tiền.
Đếm một lần không đủ, phải đếm nhiều lần.
Số lượng chắc chắn không sai, nhưng mỗi lần đếm là một lần vui sướиɠ, đếm hai lần là hai lần vui sướиɠ.
Niềm vui này chỉ tăng lên chứ không giảm, tất nhiên phải đếm nhiều lần.
Mỹ nhân ở Vạn Hoa Quốc đều rất kiêu ngạo, coi tiền như cặn bã, nhưng Ổ Thanh thì không, cậu không chỉ xấu từ nhỏ mà còn thích tiền từ nhỏ.
Yêu thích đến mức có thể đếm tiền mà không ngủ.
Sau khi đếm đủ năm lần, Ổ Thanh mới mỉm cười hài lòng, cất tất cả tiền vào chiếc hộp nhỏ. Rất hiếm khi Ổ Thanh cười vui vẻ như vậy, nụ cười này khiến ánh trăng chiếu lên cậu cũng trở nên nhạt nhòa.
Tuy nhiên Ổ Thanh nhận ra điều gì đó ngay lập tức, cậu đưa tay xoa mặt mình rồi dẹp bỏ nụ cười trên mặt.
Ổ Thanh luôn không dám cười thỏa thích.
Cậu vốn đã xấu, cười lên chỉ càng thêm xấu xí, càng thêm đáng ghét. Đây là điều mà nhiều người ở Vạn Hoa Quốc đã nói với cậu.
Vì vậy, Ổ Thanh quen với việc không cười, ngay cả khi ở nơi không có ai, chỉ có mình cậu, cũng sẽ kiểm soát không để bản thân cười. Nếu không quen thói, lỡ cười ở bên ngoài sẽ là một tai nạn.
Lâu dần, Ổ Thanh có trí nhớ cơ thể, dù có bị chọc cười, nụ cười cũng không giữ quá ba giây.
Ổ Thanh cảnh giác nhìn quanh, nhớ rằng đây là ở Lam Tinh, lại cảm thấy hối tiếc, chạy đến gương, nhìn mình mỉm cười nhẹ nhàng, cậu mới hài lòng.
Những thói quen mà Vạn Hoa Quốc để lại cho cậu thực sự rất nhiều, một số có thể áp dụng ở Lam Tinh, nhưng một số thì không, như việc cười chẳng hạn. Ổng chủ tiệm trà sữa nói với Ổ Thanh rằng khi đối diện với khách hàng cười là một phép lịch sự.
Ổ Thanh lúc đó nghe mặc dù không hiểu nhưng rất ngạc nhiên. Cậu không biết nụ cười của mình có lịch sự hay không, chỉ biết rằng khách hàng ở Lam Tinh dường như rất lịch sự khi đối diện với nụ cười của cậu.
Tuy nhiên, Ổ Thanh rất nghe lời ông chủ. Cuối cùng, cậu học được cách cười nhẹ nhàng đối diện với khách hàng, dù nụ cười đó thường ẩn dưới lớp khẩu trang.
Sau khi xác nhận mình vẫn giữ được nụ cười lịch sự của Lam Tinh, Ổ Thanh không nhìn vào gương nữa.
Cậu chia tiền ra bốn hộp nhỏ, giấu vào bốn nơi khác nhau trong phòng để tránh mất một phần cậu sẽ biến thành một tên nghèo khổ không một xu dính túi.
An ninh ở Lam Tinh tốt hơn Vạn Hoa Quốc rất nhiều, rủi ro bị trộm không lớn, nhưng Ổ Thanh vẫn cực kỳ cẩn trọng trong việc liên quan đến tiền bạc.
Sau khi giấu tiền, Ổ Thanh quay lại bàn, lấy sổ tay ra, bắt đầu ghi lại thông tin quý giá thu hoạch được trong hôm nay. Đây là ngày thứ bốn mươi hai cậu tồn tại ở Lam Tinh.
Ổ Thanh nghiêm túc viết trong sổ:
1. Thay thế tay: Người đóng thế tay cho diễn viên.
May mà tay tôi bị thương, không thì chắc chắn xấu đến mức không dùng được.
2. Diêm tửu: Một loại rượu thuốc khử trùng.
Tôi hỏi nhân viên hiệu thuốc, nhân viên bảo tôi đọc sách quá ít, đến cái này cũng không biết.
Tôi được nhân viên đưa một cuốn sách nhỏ về khoa học y học, tôi rất biết ơn anh ta. Người xấu thì phải đọc sách nhiều, tối nay tôi sẽ đọc hết cuốn sách này.
3. Ăn dưa: Chỉ chuyện tán gẫu.
Tôi hỏi Tiểu Mậu "tôi muốn ăn chút dưa không thì đói chết" nghĩa là gì, Tiểu Mậu nói là muốn nghe chuyện tán gẫu.
May mà lúc Kiều Trì nói muốn ăn dưa, tôi không xung phong mua dưa hấu, nếu không sẽ bị lộ.
Tiểu Mậu nghe nói tôi quen biết người trong đoàn phim, cũng muốn nhờ tôi "ăn chút dưa". Tôi bảo Kiều trí rất đẹp. Tiểu Mậu nói đó là điều hiển nhiên, không phải "dưa".
Quả nhiên, vẻ đẹp của Kiều Trí ở Lam Tinh là điều ai cũng biết.
4. Giải trí Thự Quang: Một công ty lừa đảo.