____
Ổ Thanh lại dành cả đêm để hoàn thành chiếc đèn l*иg thứ hai.
Chỉ còn lại chiếc đèn hoa sen trước đó. Hình dáng của đèn hoa sen đơn giản hơn, làm nhanh hơn nhiều so với làm hai chiếc đèn dây leo và đèn cây thiết kế riêng cho nhân vật chính, Ổ Thanh đã để lại làm sau cùng.
Sau khi hoàn thành tất cả các đèn l*иg, cậu xếp chúng vào từng chiếc hộp nhỏ, sau đó bỏ chung vào một chiếc hộp lớn.
Chờ ngày ca nghỉ trưa hôm sau, Ổ Thanh chào hỏi với Kiều Trí trước, rồi mang chiếc hộp lớn đến phim trường, định giao đèn l*иg cho Diêu Tùng Thanh xem.
Lúc này, đoàn làm phim của Diêu Tùng Thanh đang tổ chức buổi đọc kịch bản.
Không có sự hỗ trợ của kỹ thuật sân khấu, cũng không cần chú ý đến hành động và điều phối, các diễn viên chính của bộ phim tụ tập lại, diễn thử các cảnh sắp tới, phân vai đọc lời thoại kịch bản.
Đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất cũng có mặt, họ sẽ điều chỉnh một số cảnh và lời thoại trong quá trình diễn thử của diễn viên, kiểm tra và bổ sung thiếu sót, góp ý kiến chung.
Một trong những diễn viên chính - Phó Dịch Bân, sau khi cầm kịch bản hỏi Diêu Tùng Thanh: "Đạo diễn Diêu, chẳng phải nói sẽ có một số điều chỉnh về cốt truyện sao? Sao vẫn phải diễn theo kịch bản trước đây, vấn đề đèn l*иg đã giải quyết chưa vậy?"
"Giải quyết rồi." Diêu Tùng Thanh nói, lấy chiếc hộp mà anh ấy rất trân quý từ dưới bàn ra, lấy những chiếc đèn l*иg bên trong, đặt lên bàn, bày cho các diễn viên và biên kịch xem: "Đây là những chiếc đèn l*иg mua từ thợ thủ công chuyên nghiệp mà Tiểu Kiều liên hệ, không chỉ độ chống nước rất tốt, mà còn rất đẹp. Tôi định lúc đó sẽ quay thêm vài cảnh đặc tả, cũng dự định thêm một chút chi tiết bên trong, Dịch Bân và Thiệu Ninh, hai chiếc đèn l*иg này là hai người làm cho nhau trong phim."
"Wow, đẹp quá!" Một trong những diễn viên chính là Thành Thiệu Ninh lập tức khen ngợi: "Chi tiết trong phim của chúng ta thực sự quá chân thực."
"Nhưng." Thành Thiệu Ninh nhìn kỹ vài lần, rồi nói, "Đạo diễn, nhưng nhân vật của tôi trong phim không phải là một công tử tay không chạm nước xuân sao? Bình thường không có kinh nghiệm làm đèn l*иg, làm sao có thể làm được chiếc đèn l*иg đẹp như vậy được? Nếu làm được, chắc chắn phải chịu rất nhiều khổ cực."
Thành Thiệu Ninh hỏi Diêu Tùng Thanh.
Thành Thiệu Ninh nói đúng, theo cốt truyện, nếu nhân vật mà anh ấy thủ vai có thể làm được chiếc đèn l*иg đẹp như vậy, chắc chắn đã phải âm thầm chịu rất nhiều khổ cực.
Một công tử quyền quý, lại âm thầm chịu khổ vì người mình thầm thương, điểm này khá đáng yêu.
Làm sao để thể hiện chi tiết này đây?
Thêm một chút vết thương giả lên tay của Thành Thiệu Ninh, quay một cảnh đặc tả tay của anh ấy?
Ánh mắt của Diêu Tùng Thanh dừng lại trên tay của Thành Thiệu Ninh.
Không ngờ, Thành Thiệu Ninh đẹp trai ngời ngời thế lại có đôi tay nhỏ mũm mĩm đáng yêu như vậy.
"..."
Không phải là xấu, chỉ là có chút không phù hợp với nhân vật công tử thanh nhã thôi.
Cần phải tìm người đóng thế tay.
Tìm ai đây?
Ánh mắt của Diêu Tùng Thanh lướt qua dàn diễn viên.
Cuối cùng dừng lại trên tay của Kiều Trí đang xé bao chân gà cay.
Ánh mắt chết chóc.
Kiều Trí "..."
Kiều Trí lặng lẽ đặt chân gà cay trở lại giỏ đồ ăn vặt.
"Tay của Ổ Thanh rất đẹp!" Sợ rằng Diêu Tùng Thanh trách mắng, Kiều Trí nhanh chóng nêu ra một đề tài: "Đôi tay của cậu ấy chắc chắn rất ăn hình, khi em nhìn cậu ấy dán băng keo, cứ như đang quay quảng cáo vậy."
Một câu nói ngay lập tức đánh trúng tư tưởng của Diêu Tùng Thanh.
Đúng rồi, chính tay của Ổ Thanh là thích hợp nhất!
Anh ấy vội hỏi: "Cậu vừa mới gọi điện cho cậu ấy mà, khi nào cậu ấy tới?"
Kiều Trí nhìn đồng hồ, nói: "Chắc sắp tới rồi."