Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Xấu Đến Mức Mất Ngủ

Chương 24: Tạ Tri Phỉ thật sự rất hot

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngoài điện thoại, cậu còn muốn đổi chỗ ở mới, phải tiêu tiền tiết kiệm mới được.

Căn phòng thuê nhỏ bé này tuy có thể che mưa chắn gió, nhưng quá chật hẹp, Ổ Thanh nhặt nhiều rác quá, sắp không có chỗ để rồi.

Cậu nghĩ, để mở rộng sự nghiệp nhặt rác, cậu cũng cần mở rộng diện tích chỗ ở của mình.

Hôm sau, Chân Kha rời nhà từ sáng sớm.

Trên đường đi ngang qua tiệm trà sữa, anh ta rất do dự, dừng bước.

Bây giờ là tám giờ rưỡi.

Tiệm trà sữa mở cửa lúc chín giờ.

Nếu chờ ở đây nửa tiếng, anh ta có thể đợi được ly trà sữa đầu tiên trong ngày.

Thật sự vô cùng khiến người ta rung động.

Nhưng cuối cùng Chân Kha tự nhủ, trà sữa hại người, để sớm tìm được đôi mắt đẹp nhất trong lòng mình, mang cho Lâu Kim Lương xem, Chân Kha quyết định bỏ qua trà sữa, đến quán nướng tìm người sớm một chút.

Mà lúc này ở đầu kia con đường, Ổ Thanh đã hết ca, mang theo chìa khóa tiệm trà sữa, đi ngược sáng, xuất hiện trên con phố này.

____

Trên con đường vào sáng sớm luôn ít người qua lại, trên phố chỉ có hai người là Ổ Thanh và Chân Kha.

Ổ Thanh nhìn thoáng qua bóng lưng của Chân Kha đang bước nhanh rời đi, trong lòng không khỏi dấy lên vài phần nghi hoặc.

Không hiểu vì sao cậu cảm thấy bóng lưng của người này toát lên một sự quyết tâm và hiu quạnh.

Có một cảm giác như đang đứng bên bờ vực của sự sống và cái chết.

Cậu lại nhìn về hướng mà người kia vừa nhìn tới, rõ ràng là cửa hàng trà sữa nơi cậu làm việc.

Có gì đáng để chia tay sống chết ở một cửa hàng trà sữa chứ.

Ổ Thanh không hiểu lắm.

Có thể cậu đã nhìn nhầm thôi.

Ổ Thanh dùng chìa khóa mở cửa tiệm trà sữa.

Chín giờ sáng, một cô gái khác làm việc bán thời gian ở đây cũng đến quán.

“Ổ, Ổ, Ổ Thanh.” cô gái nói với Ổ Thanh: “Hôm qua nếu cậu có ở đây thì tốt biết mấy, cậu không biết đâu, hôm qua đông người quá trời, chúng tớ mấy lần suýt chút nữa là làm sai đơn hàng rồi. Cậu không phải đi làm thật là may mắn, lần sau mình sẽ bảo ông chủ sắp xếp ngày nghỉ của mình trùng với cậu, để hưởng chút may mắn của cậu.”

“Ừ.” Những lời cô gái nói khiến lòng Ổ Thanh chợt căng thẳng. Chẳng phải còn chưa hết ngày hôm nay sao, tại sao lại cảm thấy cô ấy đã biết trước hôm nay chắc chắn sẽ không mệt mỏi như vậy chứ?

Không lẽ vì người ta phát hiện cậu xấu xí, khiến khách hàng sợ chạy mất hết sao?

Ông chủ định sa thải cậu sao?

Ổ Thanh bỗng cảm thấy như có mây đen đè nặng, điều khiến cậu sợ nhất dường như sắp xảy ra.

“Haiz.” cô gái thở dài: “Còn không phải vì Tạ Tri Phỉ sao.”

Ổ Thanh khựng lại.

“Tạ Tri Phỉ ?”

“Đúng rồi, chính là Tạ Tri Phỉ. Anh ấy rất nổi tiếng. Hôm qua Tạ Tri Phỉ đến khu phim trường này, có rất nhiều người nghe tin mà đến, sớm đã đợi ở đây chỉ để nhìn anh ấy một cái, có người thậm chí còn đợi từ sáng sớm, thật không hiểu nổi. Gần đây chỉ có một cửa hàng trà sữa, cậu không biết đâu, hôm qua xếp hàng dài lắm, dài đến tận đầu phố, một mắt không nhìn thấy cuối, cậu có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng của tớ khi làm trà sữa lúc đó không, thật sự, Thanh Thanh, nếu lúc đó cậu có ở đây thì tốt rồi.”

Cô gái thở dài: “Nếu cậu ở đây, chắc chắn đơn hàng sẽ được giải quyết nhanh chóng.”

Nếu trước đây nghe những lời này, Ổ Thanh nhất định sẽ nghiêm túc nói một lời cảm ơn.

Dù sao, đây là sự công nhận về trình độ làm việc của cậu. Nhưng bây giờ, sự chú ý của cậu lại ở nơi khác, phản ứng chậm hơn một chút.

Chỉ để nhìn Tạ Tri Phỉ một cái mà khiến nhiều người từ xa đến, thậm chí còn phải đợi từ sáng sớm.

Có cơ hội phải hỏi Kiều Trí xem Tạ Tri Phỉ có đẹp trai hơn Trương Phi không.

Nếu không thì sao nhiều người đến xem anh như vậy được.

Tuy nhiên, Ổ Thanh không suy nghĩ nhiều về điểm này.

Còn có điều quan trọng hơn đáng để cậu suy nghĩ.

Ví dụ như câu vừa rồi đồng nghiệp nói “hưởng chút may mắn của cậu” có ý nghĩa gì.

Hiểu rõ ý nghĩa của câu này đối với Ổ Thanh còn quan trọng hơn nhiều so với việc tìm hiểu về Tạ Tri Phỉ .

Ở một nơi khác, cũng vào khoảng chín giờ sáng, Chân Kha đạp xe đạp công cộng tìm đến quán “Quán đồ nướng bảy giờ”.

Từ xa, anh ta đã thấy con số “7” to lớn trên biển hiệu, lập tức đôi chân đạp xe mạnh mẽ hơn.

Chân Kha cảm thấy từ sáng đến giờ lượng vận động của mình quả thực có thể so sánh với một cả ngày trước đó.

Tất cả chỉ vì cậu giao hàng.

Tất cả chỉ để bảo vệ nhân vật của mình.

Cố lên!

Cuối cùng Chân Kha đạp hai cái mạnh, rẽ qua khúc cua đến trước cửa tiệm, vừa dừng xe anh ta vui mừng ngẩng đầu nhìn, lập tức cả người sững sờ.

Cửa cuốn màu bạc của cửa tiệm trước mắt kéo xuống thấp nhất, rõ ràng chưa mở cửa. Nhìn thêm tấm biển phía trước, dòng chữ dưới cùng viết:

“Giờ mở cửa 19h đến 24h.

Số điện thoại đặt hàng 153xxxxxxxx.”

Chân Kha: “...” Mệt mỏi rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »