Chương 22: Đã thấy người trên camera rồi

“Cậu rốt cuộc muốn tìm cái gì?” Bảo vệ nói: “Tôi thấy mắt cậu trừng lên như cái chuông đồng rồi cũng có tác dụng gì đâu.”

“Đừng công kích cá nhân.” Chân Kha nói: “Người tôi tìm là người chạy việc giao hàng, tay cầm nhiều đồ lắm, hoạt động trong phim trường vào khoảng tám giờ, anh có thấy không?”

“Cậu vừa nói mất đồ, sao giờ lại thành tìm người giao hàng rồi?”

“Người chẳng lẽ không thể là thứ giá trị liên thành sao?”

“Giá trị liên thành, người làm sao có giá trị liên thành được?” Bảo vệ giật mình thấy chuyện này không đơn giản, lập tức cảnh giác, một tay đã chạm vào gậy điện ở eo: “Cậu muốn lấy nội tạng của cậu ta à?”

“...” Chân Kha bất lực xoa trán “Tôi không lấy nội tạng của cậu ta, tôi muốn đôi mắt của cậu ta.”

“Cậu quả nhiên không có ý tốt!” Bảo vệ rút gậy điện ra: “Nói, cậu còn có đồng bọn nào khác không?”

Chân Kha nói: “Để cái thứ đó ra xa một chút, tôi nói tôi muốn đôi mắt của cậu ta là vì cậu ta có đôi mắt cực kỳ đẹp, rất phù hợp với vai diễn trong bộ phim tiếp theo của tôi, nên tôi muốn tìm cậu ta thử vai. Thẻ công tác tôi đã cho anh xem rồi, tin tôi đi, lời tôi nói đều là sự thật, tuyệt đối không nói dối.”

“Ồ.” Bảo vệ đặt gậy điện lại eo, đột nhiên mắt sáng lên, nói: “Tôi nhớ ra rồi, tối qua đúng là có một cậu giao hàng rất đẹp trai đi vào. Lúc đó cậu ta đi xe điện muốn xông vào nhưng bị tôi chặn lại.”

Lúc đó, anh ấy định chặn lại dạy dỗ vài câu, kết quả ánh mắt vừa chạm phải đôi mắt ấy, lời muốn nói liền nghẹn lại trong cổ họng, không nói ra được nửa lời.

Chân Kha nghe xong, mừng rỡ: “Vậy anh có thể giúp tôi tìm không?”

Xem đi, quả nhiên là đôi mắt đẹp được công nhận, lại có một người cũng có ấn tượng sâu sắc về người đó.

“Được.”

Lần này, bảo vệ đích thân tìm, tốc độ nhanh hơn nhiều.

Hình ảnh Ổ Thanh lần đầu xuất hiện trong camera giám sát là khi cậu bị bảo vệ chặn lại ở chốt bảo vệ.

Sau đó, cậu lại chạy khắp phim trường.

Đặc biệt là khi đến gần studio của Lâu Kim Lương, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, gần như thành một bóng đen.

Nhìn thấy hình ảnh bóng đen quen thuộc tăng tốc khi đi ngang qua studio, Chân Kha “...”

Bảo vệ thì cười phá lên: “Haha, trong studio của các cậu đang quay phim gì thế? Cậu ta mới chỉ nhìn một cái mà chạy nhanh như vậy.”

“Không quay gì cả, chỉ có tôi và đạo diễn Lâu ở bên trong, ồ, tôi biết rồi.” Chân Kha thành thục bôi nhọ bạn thân: “Đạo diễn Lâu của chúng tôi trông khá xấu, bình thường ra ngoài có thể làm trẻ con khóc, ban đêm thả anh ta ra ngoài thật sự khá đáng sợ, tội lỗi, tội lỗi.”

Nói xong, anh ta kêu bảo vệ chỉnh tốc độ phát lại của camera xuống 0.25 lần, dự định xem kỹ cậu thiếu niên trên màn hình.

Không xem thì thôi, vừa xem Chân Kha lại càng thấy xúc động.

Ban đầu anh ta chỉ định bắt cậu thiếu niên đến để quay đôi mắt.

Nhưng giờ anh ta lại cảm thấy, chỉ quay đôi mắt thì thật lãng phí.

Cậu thiếu niên có dáng người thẳng tắp, tuy xách vài túi đồ nhìn khá nặng, nhưng chạy lại rất nhẹ nhàng.Không giống cảm giác áp lực mà Tạ Tri Phỉ mang lại, dáng chạy của cậu giống như một con nai nhỏ, người cũng vô cùng cảnh giác, dáng vẻ nhìn quanh trái phải thật giống một con vật nhỏ lạc vào thế giới loài người.

Chạy lâu như vậy mà không cần dừng lại nghỉ, thể chất này...

Thật là một hạt giống tốt để quay cảnh đánh đấm.

Trong làng giải trí hiện nay, thiếu hạt giống như vậy lắm.

Chân Kha gần như chắc chắn, chỉ với đôi mắt và dáng người này, cộng thêm khả năng đóng cảnh đánh đấm, sẽ đủ để cậu thiếu niên này nổi tiếng dài lâu.

Anh ta nhờ bảo vệ phóng to hình ảnh lên, xem kỹ từng khung hình có thể nhìn thấy Ổ Thanh, cuối cùng anh ta phát hiện ra một thông tin quan trọng.Trong một bức ảnh chụp từ phía sau của Ổ Thanh có thể thấy trên áo đen của Ổ Thanh có in chữ:

“Quán nướng bảy giờ.”

Chân Kha lập tức lấy điện thoại ra tra cứu trên bản đồ, quả nhiên tìm thấy một quán nướng cách phim trường chỉ hai cây số tên là “Quán nướng bảy giờ.”

Cuối cùng cũng tìm được.

Trời tối dần, cửa sổ nhà ai cũng tắt đèn.

Cả tòa nhà, chỉ còn căn phòng nhỏ của Ổ Thanh là sáng đèn.

Xung quanh yên tĩnh, không một tiếng động.