Một ngàn tám một chiếc lại có thể hợp tác lâu dài, giá còn có thể nâng lên.
Ổ Thanh bị lời nói của Diêu Tùng Thanh làm cho đầu óc hơi choáng váng.
Choáng đến mức cảnh giác hơn ngay lập tức.
Trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy.
Ổ Thanh chưa bao giờ mơ mộng giữa ban ngày.
Cũng không mắc bẫy đa cấp người ta cố ý tạo cho mình.
Cái gì mà hợp tác lâu dài, cái gì mà sau này còn hợp tác, bây giờ đồng ý với cậu mà không có gì chứng minh thì cậu không tin.
Diêu Tùng Thanh nói càng hay, Ổ Thanh càng cảnh giác, vị đạo diễn này thật sự có thành ý muốn mua đồ của cậu sao?
Ở Vạn Hoa Quốc, không có mấy ai nói lời dễ nghe mà không muốn lừa tiền cậu.
Ổ Thanh không biểu lộ cảm xúc gì, lấy lại chiếc đèn l*иg từ tay Diêu Tùng Thanh, ôm chặt vào lòng, nói: “Vậy bây giờ anh có thể trả tiền không?”
“Đương nhiên là có.” Không nhanh chóng trả tiền, Diêu Tùng Thanh cũng sợ Ổ Thanh sẽ hối hận khi bán hai chiếc đèn l*иg này với giá một ngàn tám.
“Cậu quét tôi hay tôi quét cậu?
“Không quét mã.” Qua mấy ngày làm việc, Ổ Thanh cũng biết “quét mã” nghĩa là gì. Mọi thứ trên Lam Tinh đều mới mẻ với cậu, ở đây tiền không cần vật thật.
Nhưng Ổ Thanh vẫn thích tiền giấy hơn, cầm trong tay rất có cảm giác an toàn.
“Có thể trả bằng tiền mặt không?”
“Tiền mặt?” Diêu Tùng Thanh không biết đã bao lâu rồi chưa dùng tiền mặt, anh ta nói với Ổ Thanh:, “Có thể hơi phiền, cậu đợi một chút.”
Sợ quá trình giao dịch kéo dài, Ổ Thanh sẽ hối hận, Diêu Tùng Thanh lập tức gọi điện nhờ người mang ba nghìn sáu tệ tiền mặt đến.
Nửa giờ sau, anh ta trao tiền cho Ổ Thanh, lúc này Ổ Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu vẫn chưa quên… tối qua, cậu thấy trên sông có cả hơn trăm chiếc đèn lận.
Xác định Diêu Tùng Thanh là khách hàng sẽ trả tiền, Ổ Thanh lập tức thay đổi thái độ phục vụ, hỏi: “Hai chiếc đủ không? Cần thêm đèn l*иg nữa không?”
Diêu Tùng Thanh “…”
Bây giờ anh ta bắt đầu nhận ra lời Ổ Thanh vừa nói, làm hai chiếc đèn l*иg không quá khó với cậu là đúng.
Nghe giọng điệu của cậu, chắc là làm cả trăm chiếc đèn l*иg cũng không vấn đề gì.
Diêu Tùng Thanh suy nghĩ một lát, quyết định hỏi lại Ổ Thanh, để có câu trả lời chắc chắn: “Cậu còn có thể làm thêm không?”
“Có thể.” Ổ Thanh nói:, “Một trăm chiếc cũng có thể.”
Có thể làm đến một trăm chiếc sao, Diêu Tùng Thanh kinh ngạc.
Anh ta cũng muốn.
Nhưng đoàn phim nhỏ bé không có đủ tiền để mua nhiều như vậy
Anh ta cảm thấy mình phải nhanh chóng nâng cao danh tiếng, để có thể thu hút nhiều đầu tư hơn, mua thêm đèn l*иg của Ổ Thanh.
Dù không mua nổi trăm chiếc, nhưng Diêu Tùng Thanh thực sự thèm khát tay nghề của Ổ Thanh.
“Tôi có thể trả thêm một ít tiền mỗi chiếc, để cậu thiết kế riêng một cặp đèn cho nhân vật theo cốt truyện và tạo hình không? Sau đó làm thêm mấy chiếc đèn l*иg giống như chiếc đèn hoa sen hôm nay là được.”
Còn những chiếc đèn khác thì dùng đèn l*иg sản xuất bằng máy để thay thế đi.
Tìm được người thợ tài giỏi như Ổ Thanh, Diêu Tùng Thanh cảm thấy như hổ mọc thêm cánh, cảm hứng sáng tác dâng trào.
Anh ta định thêm một số chi tiết.
Anh ta muốn làm cho cặp đèn l*иg mà cặp nhân vật chính thả trong lễ hội đèn l*иg là do hai nhân vật tự tay làm cho nhau.
Nhưng họ không biết.
Chỉ có khán giả biết.
Sau đó, hai người chưa làm rõ tâm ý, tất cả khán giả trước màn hình, cùng nhìn hai chiếc đèn l*иg quấn quýt trong nước.
Cách thể hiện tinh tế.
Lời tỏ tình kín đáo.
Đây là giới hạn mà anh ta có thể làm được với tư cách là một đạo diễn trong hoàn cảnh hiện tại.
Hoàn hảo.
Anh ta đã cố hết sức rồi, thực sự đã cố hết sức rồi.
Trước đây, khi nhìn những chiếc đèn l*иg vô cảm do máy móc làm ra, Diêu Tùng Thanh không có chút cảm hứng nào.
Nhưng bây giờ đối diện với đèn l*иg của Ổ Thanh, ý tưởng anh ta cứ tuôn trào như suối đổ.
Còn gọi là Ổ Thanh gì, Muse, đây chính là nàng Muse của anh ta.