- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tôi Xấu Đến Mức Mất Ngủ
- Chương 13: Ông nói gà bà nói vịt
Tôi Xấu Đến Mức Mất Ngủ
Chương 13: Ông nói gà bà nói vịt
Một ngàn tám
Ổ Thanh đột nhiên trợn to mắt.
Làm sao cậu dám nói một ngàn tám, ngay cả trong mơ cũng không dám mơ cao như vậy.
Đây chẳng phải là ra giá trên trời sao?
Lúc này.
Diêu Tùng Thanh vô cùng phấn khích.
Ổ Thanh lại vô cùng sợ hãi.
Hai người với hai dòng suy nghĩ khác nhau, thành công lạc vào hai kênh khác nhau, bắt đầu ông nói gà bà nói vịt.
Ổ Thanh nhìn thấy sự phấn khích trong mắt Diêu Tùng Thanh.
Nhưng lại hiểu nhầm đó là khϊếp sợ.
Kinh ngạc vì một kẻ như cậu lại dám ra giá một ngàn tám. Nhưng Ổ Thanh thật sự chỉ cần mười tám tệ thôi, đây thật sự là một hiểu lầm.
Còn Diêu Tùng Thanh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Ổ Thanh.
Nhưng lại hiểu nhầm là cậu đang do dự.
Khinh thường vì anh ta chỉ ra giá một ngàn tám, do dự không biết có nên bán đèn l*иg cho người không biết giá trị này hay không.
Nhưng anh ta thật sự là một đạo diễn rất nghèo, hiện tại chưa có tiếng tăm gì nhiều, nếu giá trị của chiếc đèn này vượt quá năm con số, thì anh ta sẽ nghĩ rằng…
Nghĩ rằng năm con số chắc chắn có lý của năm con số.
Một chiếc đèn đẹp như vậy, ngoài việc không có dấu vết thời gian, thì mức độ thủ công còn bỏ xa những đạo cụ của các đoàn phim trước không biết bao nhiêu lần.
Hình dáng của hoa đăng này rất độc đáo, Diêu Tùng Thanh đã xem qua rất nhiều mẫu đèn nhưng chưa thấy cái nào giống hai chiếc đèn này. Hai chiếc đèn này là độc nhất vô nhị.
Nếu có thể dùng những đạo cụ đèn này, chất lượng của bộ phim sẽ được nâng lên rất nhiều. Đến lúc đó khi phim phát sóng, khán giả nhất định sẽ khen ngợi, nói rằng đoàn phim làm việc có tâm, đạo diễn rất có gu thẩm mỹ.
Hơn nữa, thay vì tiêu tiền vào các ngôi sao đang hot, Diêu Tùng Thanh càng muốn chi tiền vào đạo cụ và sản xuất hơn, nâng cao chất lượng phim.
Vì vậy, bây giờ hai người đang đối diện với nhau đều hoang mang, mà còn hoang mang vì những lý do khác nhau.
“Mười tám ngàn tệ sao?” Diêu Tùng Thanh ngại ngùng, giả vờ bình tĩnh cười, “Nếu là mười tám ngàn thì…”
Anh ta sẽ phải nói chuyện với nhà sản xuất xem có thể phân bổ thêm kinh phí cho đạo cụ không.
Bộ phim webdrama này thuộc loại phim webdrama kinh phí thấp, nhà sản xuất rất keo kiệt, có chút khó xử lý.
“Không không không.” Ổ Thanh hiếm khi sốt ruột như thế này, cậu ngắt lời Diêu Tùng Thanh, muốn lập tức giải thích cho mình.
Cậu thực sự quá sợ Diêu Tùng Thanh suy diễn quá nhiều, sau đó chê đèn l*иg của cậu quá đắt, trực tiếp quay đầu bỏ đi.
Kết quả Diêu Tùng Thanh rõ ràng còn phấn khích hơn cậu nhiều, nghe thấy mấy tiếng “không không không” của cậu, mây mù trong lòng lập tức tan biến, ngay sau đó nói: “Đèn đẹp như vậy không xứng bán đáng với giá mười tám ngàn sao? Thật sự cậu muốn bán cho tôi với giá một ngàn tám à?”
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Diêu Tùng Thanh bừng tỉnh: “Nhờ phúc của Kiều Trí nên tôi mới được hưởng giá hữu nghị phải không?”
Quá cảm động, quá tốt rồi.
Kiều Trí vừa mang băng y tế quay lại, vẻ mặt ngơ ngác.
Khi giọng nói của Diêu Tùng Thanh lọt vào tai Ổ Thanh, đầu óc Ổ Thanh bỗng nhiên trở nên ù ù, như bị ai đó đánh mạnh một cái.
Đèn đẹp như vậy, không đáng giá mười tám ngàn sao?
Đèn đẹp như vậy…
Hóa ra, trong mắt cư dân Lam Tinh, đèn cậu làm có giá trị đến như vậy sao?
Có vẻ như… Đèn không vì cậu mà bị người ta đối xử khắt khe chút nào.
Đây chính là sức hấp dẫn của nền văn minh cao cấp sao?
Ổ Thanh cảm động muốn rơi nước mắt.
Nhưng cậu vẫn rất thận trọng.
Chuyện còn liên quan đến danh dự của Kiều Trí, dù con số Diêu Tùng Thanh đưa ra là một số tiền lớn vô cùng hấp dẫn đối với Ổ Thanh nghèo khó, nhưng cậu vẫn chọn cách trung thực.
Ổ Thanh nghiêm túc nói: “Vì thời gian gấp rút, bất kể là giá trị vật liệu hay độ khó sản xuất, đều còn thua xa mức tốt nhất của tôi. Anh thật sự có thể chấp nhận được mức giá một ngàn tám sao?”
Gì?
Nghe xem, đây là những lời kinh ngạc gì vậy?
Diêu Tùng Thanh thực sự bị sốc.
Độ tinh xảo này, trình độ thủ công này, lại nói với anh ta, độ khó sản xuất vẫn chưa đủ, còn có cái tốt hơn?
Suýt nữa thì cảm thấy chiếc đèn l*иg trong tay không còn giá trị rồi.
Diêu Tùng Thanh lại nhìn kỹ hai chiếc đèn này, sau khi xác nhận rằng hai chiếc đèn l*иg này thực sự rất đẹp, bắt đầu suy nghĩ, là do anh ta kiến thức hạn hẹp, hay do Ổ Thanh quá khiêm tốn nhỉ.
Thực tế, mặc dù Diêu Tùng Thanh lần đầu tiên làm tổng đạo diễn điều hành, nhưng trước đó anh ta đã đi theo nhiều đoàn phim, thời đại học cũng thường làm việc vặt trong các trường quay.
Trong đạo cụ, cái tốt, cái xấu, cái kém chất lượng, từ loại vài tệ đến cao cấp hàng triệu tệ, anh ta đều đã từng được thấy.
Cộng thêm một số kinh nghiệm sống của mình, Diêu Tùng Thanh cũng có mắt thẩm mỹ nhất định để đánh giá giá trị của vật phẩm.
Hai chiếc đèn l*иg tự thiết kế này, nếu là do nghệ nhân nổi tiếng làm, còn muốn mua để sử dụng thương mại, thì một ngàn tám chắc chắn không thể mua được.
Diêu Tùng Thanh ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt của Ổ Thanh.
Anh ta muốn nhìn thấy biểu cảm đùa giỡn trên khuôn mặt Ổ Thanh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tôi Xấu Đến Mức Mất Ngủ
- Chương 13: Ông nói gà bà nói vịt