Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Xấu Đến Mức Mất Ngủ

Chương 12: Định giá

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu thực sự không thấy đau lắm, chủ yếu là do đã quen chịu đau ở Vạn Hoa Quốc, khả năng chịu đau của Ổ Thanh mạnh hơn người thường rất nhiều.

Nhưng những vết thương này lại mang ý nghĩa rất quan trọng, trong mắt Diêu Tùng Thanh.

“Cả hai chiếc đèn l*иg này đều do cậu làm?” Diêu Tùng Thanh vui mừng nhìn Ổ Thanh.

“Tôi... tôi...” Bị ánh mắt rực lửa của Diêu Tùng Thanh nhìn chằm chằm, Ổ Thanh đột nhiên không dám nói.

Nếu thừa nhận là mình làm, thì liệu đèn l*иg có bị mất giá không?

Nhưng nếu nói dối, một khi bị lật tẩy, người giới thiệu cậu là Kiều Trí sẽ rất khó xử.

Bỏ đi, kiếm ít đi một chút thì kiếm ít đi một chút vậy.

Ổ Thanh không muốn gây phiền phức cho người sẵn lòng giúp đỡ mình.

Vừa rồi, Kiều Trí nói, họ là bạn.

Ổ Thanh cụp mắt xuống: “Là tôi làm.”

“Trời ạ.” Diêu Tùng Thanh không ngờ mình đoán đúng rồi: “Kiều Trí, cậu vào xe của tôi, lấy băng dán vết thương cho cậu ấy đi.”

Kiều Trí cũng nhìn thấy vết thương trên tay Ổ Thanh.

Trên làn da trắng muốt là những vết thương đỏ, trông thật đáng thương.

Trước khi Diêu Tùng Thanh lên tiếng, anh ấy đã muốn đi rồi, giờ Diêu Tùng Thanh vừa nói, anh ấy lập tức chạy đi.

Đẩy Kiều Trí đi…

Ổ Thanh nhìn thoáng qua bóng lưng Kiều Trí, một mình đối mặt với Diêu Tùng Thanh, đột nhiên cảm thấy bất an.

Đây là định đẩy Kiều Trí đi, sau đó nói riêng với cậu rằng đèn l*иg của cậu không đạt yêu cầu sao?

Không sao, không sao, Ổ Thanh tự an ủi mình, mặc dù chi phí làm đèn l*иg khiến cậu rất đau lòng, nhưng cậu đã quen với những chuyện thế này, cũng không cảm thấy quá thất vọng.

Diêu Tùng Thanh thì không thể kiềm chế sự phấn khích trong lòng.

“Nhà cậu có truyền thống làm đèn l*иg à?” Diêu Tùng Thanh cầm chiếc đèn, xoay qua xoay lại, không thể không trò chuyện thêm với Ổ Thanh vài câu.

Ổ Thanh căng thẳng muốn chết.

“Không phải.” Ổ Thanh lắc đầu.

Ở Vạn Hoa Quốc, những gia tộc có sản nghiệp thừa kế đều bị những gia tộc có mỹ nhân nổi bật từ đời này sang đời khác độc chiếm.

Phải là người đẹp trước đã, thì mới đủ tư cách để được công nhận là bậc thầy, và tay nghề của họ cũng phải truyền lại cho những đệ tử đẹp đẽ.

Kỹ năng làm đèn l*иg của Ổ Thanh là học lỏm từ lúc làm tạp vụ, học lỏm chỗ này một chút chỗ kia một ít, cộng thêm tự mình tìm tòi.

Còn những chiếc đèn l*иg cậu làm ra… Ổ Thanh thấy cũng khá đẹp, không thua kém gì các bậc thầy. Nhưng vì cậu xấu xí, nên đèn l*иg của cậu cũng chỉ bị người ta gọi là "Thứ mà đồ xấu xí kia làm ra."

“Thật sự chống nước được chứ?” Diêu Tùng Thanh lại hỏi.

Anh ta cảm thấy hai chiếc đèn này đẹp quá mức.

Đẹp đến mức trông có vẻ không chịu nổi va đập.

“Được mà.” Ổ Thanh giải thích: “Đây là giấy dầu, chống nước, dùng để làm ô cũng được.”

“Giấy dầu?” Chuyên nghiệp thế sao?

Chắc hẳn là rất đắt.

“Kiều Trí giỏi thật đấy.” Diêu Tùng Thanh càng thêm thưởng thức nhìn hai chiếc đèn l*иg.

Thật sự không thể rời tay.

Thật là quá kỳ lạ.

Diêu Tùng Thanh có gu thẩm mỹ rất khắt khe.

Rất hiếm khi anh ta có hứng thú thêm cảnh cho diễn viên nào.

Nhưng giờ anh ta lại muốn thêm cảnh cho hai chiếc hoa đăng này.

Hai chiếc đèn này, thật sự quá đẹp.

“Bao nhiêu tiền?” Vừa hỏi, Diêu Tùng Thanh đã thấy hồi hộp.

Anh ta cũng xem như có chút gu thưởng thức, cũng biết một chút về giá cả trong nghề, thợ bình thường làm thì chỉ vài trăm, hai chiếc đèn này làm cẩn thận và đẹp như vậy, đến mức anh ta còn có thể mang về nhà trưng bày sau khi đoàn phim dùng xong.

Ổ Thanh cũng rất hồi hộp.

Cậu cảm thấy vị đạo diễn này sẽ không dễ bị lừa.

Cậu tính kỹ chi phí trong lòng, cuối cùng vẫn định giá theo chiến lược, dựa trên việc mình xấu hơn máy móc, máy làm thì tám mươi, nên cậu làm thì phải thấp hơn máy móc, thận trọng đưa ra hai tay.

Tay trái giơ một ngón tay, ra hiệu số một.

Tay phải giơ hai ngón tay, ra hiệu số tám.

Mười tám đi.

Trừ đi chi phí, cậu vẫn có thể kiếm được chút tiền.

“Bao nhiêu?” Diêu Tùng Thanh khó tin: “Một ngàn tám á?”

Rẻ thế sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »