Chương 4: Dùng cái này để thấy

"Vợ anh thiếu oxy quá lâu dẫn đến đứa bé phát triển chậm, cô ấy sẽ đổ hết lỗi lên chính mình, anh vì muốn kiếm thêm tiền chữa bệnh cho con nên một mình làm hai việc, mẹ anh tận tâm chăm sóc cháu, không ai để ý đến tình trạng của vợ anh, cuối cùng vợ anh mang trong lòng sự day dứt tội lỗi nhảy lầu tự sát." Kha Học nói xong lại im lặng.

Tưởng Triệu nhìn Kha Học, muốn nói gì đó nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nhưng Tưởng Triệu hơi tò mò về năng lực bói toán đột nhiên lộ ra của Kha Học, anh ta nghĩ một chút rồi hỏi: "Thiếu gia, sao anh biết vợ tôi ngã vậy?"

"Dùng cái này để thấy." Kha Học chỉ vào đầu mình.

Trong khoảnh khắc này Tưởng Triệu nghĩ rất nhiều thứ, ví dụ như Kha Học vốn sinh ra đã có năng lực này, nên từ nhỏ đã tỏ ra trầm lặng hơn bạn bè cùng tuổi, hiện tại Kha Học đột nhiên thể hiện năng lực này chắc chắn là vì không muốn nhìn thấy bi kịch xảy ra với gia đình anh ta, quả nhiên thiếu gia vẫn là thiếu gia tốt bụng như xưa!

Tưởng Triệu không khỏi cảm thán: "Thiếu gia, bao năm nay anh vất vả rồi!"

Lúc này Tưởng Triệu mới nhận ra sự thay đổi của Kha Học, trước đây Kha Học vừa xuất hiện là cúi đầu một bộ dạng nhút nhát, bây giờ thì toàn thân đều tràn đầy sinh khí.

Kha Học nhìn thấy nét mặt Tưởng Triệu liên tục biến đổi liền biết anh ta đang tưởng tượng lung tung, nhưng anh không giải thích, một là chuyện xuyên không không giải thích được, lỡ bị cho là bệnh tâm thần, hai là điều này vừa vặn trở thành lý do cho sự thay đổi lớn trong tính cách của anh.

"Vạn sự đều có nhân quả, mặc dù ôua đã giúp anh hóa giải kiếp nạn này, nhưng nhân quả của bản thân vẫn nên tự mình hóa giải thì hơn." Kha Học đột nhiên mang giọng điệu nói đến chuyện chính.

"Tôi biết rồi, sau này tôi nhất định sẽ làm nhiều việc tốt hơn!" Tưởng Triệu mang vẻ mặt như đã được khai sáng.

Kha Học hắng giọng, tiếp tục: "Anh nên trả cho tôi một khoản thù lao để hóa giải nhân quả này."

"Nhớ phải là tiền mặt."

Tưởng Triệu dùng sức vỗ trán mắng thầm mình đầu óc ngu ngốc, bói toán thuộc về tiết lộ thiên cơ, nhất định phải trả bằng tiền làm vật đánh đổi để người bị thay đổi vận mệnh được bình an vô sự, thế mà anh ta lại quên cả chuyện cơ bản như vậy.

Tưởng Triệu mở ví lấy ra tất cả tiền mặt đưa cho Kha Học, "Bây giờ trong tay tôi chỉ có 2087 tệ, không đủ tôi sẽ đi đổi thêm ở các cửa hàng xung quanh nhé?"

"Đủ rồi." Kha Học lấy hết các tờ tiền đỏ rồi rộng lượng nói: "Số tiền còn lại anh có thể về nhà đi tàu điện ngầm."

Tưởng Triệu vừa định nói anh ta lái xe về, thì nghe Kha Học lại mở miệng: "Bắt taxi cũng được đấy, bây giờ cảm xúc anh dao động quá lớn dễ sinh chuyện." Lỡ lên nhầm trạm tàu điện ngầm thì không hay.

Tưởng Triệu gật đầu như gà mổ thóc, nếu nói lúc đầu anh chỉ xem việc chăm sóc Kha Học là công việc, thì bây giờ trong lòng toàn là sự ngưỡng mộ và biết ơn, anh ta quyết định từ nay về sau sẽ luôn để tâm đến chuyện của thiếu gia.

Tưởng Triệu lấy chìa khóa xe từ túi ra: "Hay là để tôi đưa anh đến khách sạn rồi tôi bắt taxi về nhà?"

Kha Học thầm than sai lầm, quên mất Tưởng Triệu thuộc loại người có xe.

Nhưng đã có xe miễn phí để đi, thì cũng không có lý do gì phải tự làm khổ mình đi bộ, Kha Học không từ chối.

"Đưa tôi thẳng đến khách sạn, giá không nên quá đắt." Kha Học dặn dò, anh từ ký ức của nguyên thân thấy ở khách sạn một đêm là vài nghìn tệ, với điều kiện kinh tế hiện tại của anh thì tạm thời không đủ khả năng chi trả.

Tưởng Triệu vừa định lộ vẻ mặt quen thuộc đáng thương, chợt nghĩ lại Kha thiếu gia trước kia sống khổ cực chỉ là ẩn nhẫn chờ thời, không chắc đáng thương là ai, lập tức lại đổi sang biểu cảm khác.