Chương cuối
Trong quán cà phê, căng thẳng ngày càng gia tăng. Tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh có vẻ lạnh hơn bình thường. Cố Tư Thành và Hạ Diễn ngồi đối diện nhau, còn tôi và Hạ Phi đang ngồi quan sát ở một bàn khác.
Hạ Phi thấp giọng nói với tôi: "Chị Diệp Ly, anh trai em lấy trộm điện thoại của em, em không đưa cho anh ấy. Chỉ không ngờ là trước đó chị đã thích anh ấy đến vậy."
“Trước đây không phải là chị bị mù sao?” Tôi cười khúc khích nhìn thằng bé.
Cậu ấy khịt mũi giận dữ: “Chị cũng nói là sẽ không thích Cố Tư Thành mà, em biết giữa chị và anh ấy chắc có những điều khó nói. Ngày hôm đó đến nhà chị, nhìn ánh mắt của chị, em có thể biết giữa hai người có gì đó rất mập mờ."
"Vậy tại sao em còn theo đuổi chị?"
Thằng bé cười lạnh, tỏ vẻ gian tà nhìn tôi: “Nếu em không theo đuổi chị, anh Tư Thành sao có thể chủ động nói lên tình cảm của mình?”
Tôi kinh ngạc nhìn nó, không ngờ nó quan tâm tới tôi như vậy: “Vậy là em cố ý à?”
"Thật ra thì không hẳn là vậy, phần lớn lý do là vì em cũng thích chị."
Tôi nhìn nó rồi nói một cách đầy chân thành: “Tiểu Phi, khi nào em tìm được tình yêu đích thực, em sẽ biết cảm giác mà em ngộ nhận đó là yêu nhưng thật sự không phải.”
Cậu bé nhún vai: "Ai biết được, chúng ta sẽ cảm thấy như thế nào khi thời cơ đến."
Tôi quay đầu nhìn sang Cố Tư Thành, ban đầu Hạ Diễn đang đắc ý, rồi nhìn Cố Tư Thành đầy khıêυ khí©h. Không biết Cố Tư Thành đang nói lại cái gì, khiến sắc mặt Hạ Diễn dần dần trở nên khó coi và dường như anh ta đang cảm thấy xấu hổ. Sau đó Cố Tư Thành mỉm cười đứng dậy, đi về phía tôi, hai tay đút túi quần, trông cực kỳ đẹp trai.
“Về nhà nấu cơm cho em nhé.” Anh nhướng mày, rồi xoa đầu tôi.
Hạ Phi trợn mắt nhìn anh, tay thì vẫy liên tục: “Hai người làm tôi buồn nôn quá.”
Cố Tư Thành Đi vòng tay qua vai tôi rồi kéo tôi vào lòng. Anh đưa tôi sang bàn Hạ Diễn, Cố Tư Thành mỉm cười với anh ta với ánh mắt đầy khıêυ khí©h: "Anh Hạ, tạm biệt."
Mặt Hạ Diễn đỏ lên vì tức giận. Sau khi ra ngoài, tôi ngạc nhiên hỏi anh: “Anh đã nói gì khiến anh ta tức giận đến như thế?”
Anh vừa nói vừa siết nhẹ vai tôi: “Hạ Diễn lợi dụng việc em thích anh ta để khıêυ khí©h anh, khoe khoang với anh, còn nói em sẽ không bao giờ quên đoạn tình cảm cũ với anh ta.”
“Anh ta thật vô liêm sỉ, em có bị mù đâu mà chọn anh ta.” Tôi tức giận chửi rủa, chân dậm mấy cái.
Anh nhìn tôi cười, cố ý nói: “Em cảm thấy anh trả thù anh ta thế nào?”
"Anh kể rõ cho em nghe đi."
Anh ôm tôi và thì thầm vào tai tôi điều ‘đó’ khiến mặt tôi nóng bừng, xấu hổ quá. "Cố Tư Thành, anh thật là hư hỏng, Hạ Diễn có lẽ cả đời sẽ nhớ mãi chuyện này."
Anh cười lớn, lại còn vênh mặt lên nói: “Anh ta đáng bị như vậy, ai bảo anh ta bắt nạt em.”
Khi ôm anh, tôi như ôm cả thế giới, cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Tôi nhìn anh với ánh mắt chứa đầy hạnh phúc. “Cố Tư Thành, anh là mặt trời nhỏ của em.”
Anh ấy nhéo mặt tôi và bắt đầu làm nũng: “Anh không muốn trở thành mặt trời. Mặt trời chói quá, em không bao giờ có thể nhìn thẳng vào nó hoặc lại gần nó.”
Anh lại chỉ vào vầng trăng trên bầu trời đêm, mỉm cười rạng rỡ và dịu dàng: "Anh muốn trở thành mặt trăng của em, em ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy."
Tôi nhảy lên lưng anh, chỉ vào ngôi sao bên cạnh mặt trăng, lớn tiếng hét lên: “Vậy em sẽ là ngôi sao đó, chỉ cần ngôi sao đó không rơi, em sẽ luôn ở bên anh”.
Anh cõng tôi đến bãi đỗ xe: "Được rồi, về nhà nấu cơm thôi."
Vừa nằm, vừa xoa tai cho anh, tôi lại muốn trêu anh: “Không cần, lần này em nấu cho anh ăn nha.”
“Được, vậy anh sẽ dạy em.”
"Cố Tư Thành, anh thật tốt bụng."
Người yêu ơi, cảm ơn anh vì đã không từ bỏ em. Trong tương lai, em sẽ cố gắng yêu anh nhiều hơn, như cách mà anh yêu em.