Chương 7
- Mai năm nay nở rộ, năm tới hên lắm đây. - Ông năm nói với ông hai.
- Có thằng cháu nội tui ở lại ăn tết còn hên hơn đó chứ.
Thanh nghe ông nội mình nói vậy thì quê không chỗ nào để giấu mặt, mới hai năm trước thậm chí nhà ông nội ở chỗ nào, ra sao nó còn không biết...
- Tí nè, năm nay có thằng Thanh ăn tết với con chắc thức chờ giao thừa được rồi ha. Qua giao thừa ông lì xì mừng tuổi hai đứa bây. - Ông hai nhìn thấy hai đứa tụi nó ngồi chờ cơm thì cười híp mắt nói với Hoàng.
- Con lớn rồi mà ông hai, vẫn còn lì xì nữa ạ.
- Bay lớn với ai chứ với ông thì cũng còn nhỏ xíu. Lì xì vẫn cần phải lì xì. - Ông hai ghé vô tai Hoàng nói nhỏ, nhưng thực ra hai người con lại ai cũng nghe rõ. - Nhờ con mà thằng Thanh mới chịu về thăm ông, năm nay lì xì cho con một bao thiệt nặng, hửm!
- Ông nội à... - Thanh lèo nhèo với ông nội mình.
- Ông hai nói đúng đó, năm nào ông hai ăn tết cũng có một mình hà. Buồn thấy mồ. - Hoàng tỏ ý trách móc Thanh để ông hai ăn tết buồn hiu.
- Bậy nà, ông có ăn tết một mình hồi nào đâu. Có con với ông nội con nữa mà, không có buồn. Có ông nội con nhậu lai rai với ông là vui nhất rồi.
- Ăn cơm đi, đói lắm rồi. - Ông nội Hoàng lằn nhằn khi thấy mấy cái người này cứ lèo nhèo hoài.
- Ừ ăn cơm, ông cũng đói lắm rồi.
- Ai cũng đói cả, chỉ tại ông nội thích chọc ghẹo người khác thôi. Lát con phải được hai phần lì xì bù lỗ.
- Được, một lát ông năm cũng sẽ lì xì cho con. Vậy đủ hai phần.
Thanh cười toe nhưng Hoàng thì không, cậu thấy ông nội bữa nay sao dễ tính lạ, nói gì thì nói ông nội khó hơn ông hai nhiều lắm. Ông hai thì lúc nào cũng cười, thường hay chọc ghẹo cưng chiều nó còn ông nội thì thôi...có khi nào thấy ông nói đùa đâu.
- Ăn đi, con còn ngồi ngẩn đó làm gì. - ông nội nó nhắc nhở.
- Dạ, ông nội ăn cơm, ông hai ăn cơm.
- Ăn đi, ăn đi. - ông hai thì xua xua tay.
Bữa ăn chẳng mấy chốc trở nên rôm rả, Hoàng thì không nói gì nhưng Thanh thì dẻo miệng lắm, kể chuyện nọ chuyện kia. Kể chuyện đi học chuyện ở nhà, chuyện ăn tết ở thành phố khác ở nhà quê như thế nào, linh tinh lang tang đủ thứ chyện. Hoàng thì ngồi lẳng lặng mặc cho Thanh nói còn cậu tập trung cho ăn uống. Một năm mới có một bữa ngon, ngu gì không ăn cho đã. Ai thích nói cứ nói, một lát hết đồ ăn ráng chịu.
Khúc lạp xưởng ngon thấy sợ, Hoàng gắp miếng cuối cùng trên đĩa chuẩn bị cho vào miệng, nhưng cậu cho hoài không được. Nhìn lại thấy đôi đũa của mình bị một đôi đũa khác chặn lại, một đôi mắt trừng trừng nhìn vào cậu.
- Nè còn một miếng cuối cùng cậu cũng phải biết chừa lại cho tui chứ, nguyên một đĩa cậu ăn một mình không nhớ tới tui hả.
Hoàng còn nhìn khúc lạp xưởng, rồi nhìn mặt Thanh chưa biết nói sao thì ông hai lên tiếng.
- Thằng Tí nó thích lạp xưởng lắm, năm nào đĩa lạp xưởng cũng một mình nó ăn không hà, con nhường nó đi.
- Một mình con ăn hết??? - Hoàng tỏ vẻ thắc mắc, nó cũng không nhớ có chắc là...năm nào cũng một mình nó ăn hết không, ông hai với ông nội không có ăn sao?
- Nhưng năm nay cậu nhường tui miếng cuối cùng này đi. - Thanh nhất định không chịu thua.
Hoàng vẫn trố mắt nhìn Thanh rồi nhìn miếng lạp xưởng. Cuối cùng Thanh buông đũa, thở ra...
- Thôi cậu ăn đi, nhìn mặt cậu tui ăn cũng hổng trôi.
Ông hai bật cười, ông gắp một miếng mỡ thịt kho tàu cho vào chén Thanh.
- Con ăn miếng này đi, thằng Tí năm nào kho miếng thịt ăn cũng ngon hết.
Rồi ông cũng gắp một miếng bỏ vào chén ông nội Hoàng. Hoàng thì tiếp tục ăn khúc lạp xưởng của mình, ăn rất ngon miệng. Cậu cũng định nhường cho Thanh rồi, nhưng mà Thanh nhường cho nó rồi thì nó vui vẻ ăn thôi.
Sau bữa ăn, Hoàng mang cho ông hai với ông nội nó bình trà để lai rai, năm nay hai ông nội không muốn nhậu, muốn uống trà trò chuyện chờ giao thừa.
Dọn rửa cho mọi thứ thật sạch sẽ tươm tất chờ năm mới xong, hai đứa mới ra võng tiếp tục tòn ten. Thanh vẫn không thể quên kế hoạch mà mình đã tính sẵn, cậu phải "gạo nấu thành cơm" mới có thể về.
Đã quyết định lần này phải mạnh tay, phải trắng trợn đòi hỏi xem Hoàng sẽ phản ứng thế nào. Tay Thanh bắt đầu sờ soạng trên người Hoàng nhiều hơn, trước giờ cùng lắm Thanh chỉ ôm cậu vuốt ve tấm lưng rắn chắc hay vòng eo hấp dẫn hay bờ vai vững chãi của Hoàng chứ chưa từng làm gì ghê gớm hơn.
Lần này cậu thận trọng lần tay vào cổ áo Hoàng vuốt nhẹ, nghe cả người Hoàng dường như run lên nhè nhẹ nhưng không hề có ý phản đối, tay cậu lại lần vào sâu hơn một chút, vuốt vuốt xương quai xanh khơi gợi. Người Hoàng vẫn nhè nhẹ phản ứng lại nhưng không hề phản đối chút nào. Thanh nhìn xuống người nằm trong vòng tay cậu, không hề phản đối? không lẽ bấy lâu nay cậu lo lắng thừa thãi sao. Bàn tay cậu khẽ khàng xoa nắn vòm ngực săn chắc của Hoàng, nhanh nhẹn mở thêm một nút áo cho rộng đường rộng xá, bàn tay Thanh tham lam xoa nắn không nương tay. Thanh có cảm giác cả bàn tay cậu bị khối nam châm mang tên Hoàng này hút chặt cứ muốn chà nắn nhiều hơn muốn nhiều hơn nữa, hai ngón tay tìm tới điểm đã căng cứng trên ngực Hoàng se nắn, vuốt ve nó. Thanh hưng phấn hơn khi nhận ra thân thể trong vòng tay mình đang run lên bần bật. Chỉ mới nhiêu đây mà Hoàng đã phản ứng mạnh như vậy, nếu cậu chạm vào chỗ kia, chạm vào nơi mẫn cảm nhất đó thì sao, Thanh rất muốn biết phản ứng của Hoàng sẽ như thế nào. Thanh quyết tâm tối nay phải làm tới cùng, phải làm cho cả hai có một bước tiến mới không thể chỉ dậm chân như vầy mãi. Chắc chắn phải thuộc về nhau mọi nghĩa.
Hoàng bị bàn tay tham lam của Thanh tung hoành trên người chỉ biết ôm Thanh ngày càng chặt hơn, càng muốn dựa vào Thanh nhiều hơn, cậu chẳng biết tại sao nhưng từng tấc da thịt đều muốn chạm vào Thanh, cậu chỉ biết cố gắng áp sát vào Thanh hơn nữa run rẩy đón nhận cái cảm giác mới mẻ kỳ lạ này. Cảm giác căng cứng ở nơi đó làm cậu càng ngày càng khó chịu, không phải nơi đó chưa từng căng lên nhưng nó không dữ tợn như lúc này. Cậu từ trước khi gặp Thanh chưa từng có cái phản ứng kỳ cục như vậy, từ khi gặp Thanh chỗ đó của cậu hay phồng lên thấy rõ và có khó chịu một chút nhưng rồi cũng nhanh qua, nhưng hôm nay thì khác, nó không chỉ đơn giản phồng lên như mọi khi mà căng cứng như bong bóng thổi quá nhiều hơi vào, cậu có cảm giác như nó sắp đầy hơi quá mà nổ tung luôn. Nhưng áp vào người Thanh càng sát chỗ đó càng dễ chịu nên cậu càng áp sát, sát thật sát.
Nhận thấy phản ứng của Hoàng, Thanh như bắt được đèn xanh càng làm tới. Thanh kéo Hoàng lên ngang với mình để có thể vừa táy máy tay chân vừa có thể thưởng thức đôi môi Hoàng, mà lúc này Thanh biết nó sẽ rất ngọt sẽ rất thơm sẽ rất mềm. Hoàng lúc này cứ như người bị thổi thuốc mê cứ mơ với những cảm giác kỳ lạ mới mẻ này, cả người cứ mụ mị đi mặc cho Thanh tự tung tự tác.
Môi Thanh mυ"ŧ mát môi Hoàng, một tay ôm chặt bờ vai Hoàng áp vào ***g ngực mình một tay bắt đầu lần xuống thắt lưng cởi bỏ nút trước rồi tới dây kéo, tay Thanh nhanh chóng lần vào trong, cậu muốn chạm vào đó, chạm vào nơi riêng tư ấy, cậu muốn đem tới cho Hoàng cảm xúc mạnh mẽ hơn, muốn cho Hoàng trao cả con người mình cho cậu.
Khi bàn tay cậu chạm vào nơi đã căng cứng của Hoàng, Thanh cười hạnh phúc. Hoàng có phản ứng rất nhiệt tình với cậu, căng tới như thế cơ mà, chỉ còn nước chờ cậu yêu thương, chờ cậu giải phóng mọi cảm giác, mọi ham muốn của cơ thể.
Hoàng rùng mình, như có dòng điện chạy qua khiến cậu tỉnh táo lại một chút. Cậu vội giữ chặt tay Thanh đang nắm lấy nơi đó của cậu vuốt ve. Một cảm giác khó chịu mà thích thú bộc lên, nhưng nơi đó...kỳ cục lắm không thể để cho Thanh chạm vào được.
- Đừng, đừng rờ vào đó. Cậu làm gì vậy...kỳ cục lắm...!!!
- Cậu không thấy thoải mái hả?! - Thanh kề sát vào tai Hoàng thì thầm cố gắng tạo một giọng ngọt ngào mùi mẫn để dụ dỗ. Chiêu này cậu sử dụng rồi thì rất hiệu quả, trước nay vẫn vậy. À mà không, chỉ trước đây thôi, từ khi thích Hoàng là Thanh không có dụ dỗ ai nữa hết. Cậu cũng không biết tại sao mình lại chung thủy dữ vậy, xa mặt nhưng không hề cách lòng.
- Nhưng kỳ cục...chỗ này kỳ cục lắm. Không được. - Hoàng vừa xấu hổ vừa khó khăn trả lời, tay vẫn giữ rịt cánh tay Thanh đang cố động đậy.
- Cậu không thích tui rờ cậu hả? - Thanh giả vờ trọn mắt bặm môi bắt bẻ.
- Không phải, nhưng giống mọi lần không phải được rồi sao. Chỗ...chỗ đó ghê thấy mồ. - Hoàng thấy kỳ, cậu vẫn nghe yêu nhau thì ôm thì hôn, chưa từng nghe việc cần phải chạm vào nơi mà người ta cho là dơ hầy chỉ dùng để bài tiết.
- Tui không thấy ghê. Cậu có thích tui không?
- Có!
- Thích thì người ta bắt đầu hôn, bắt đầu thân mật là ôm. Rõ chưa?
- Biết, thì tui với cậu vẫn ôm, vẫn hôn mà.
- Vậy cậu có yêu tui không?
- ... - Hoàng nghĩ dĩ nhiên là có.
- Yêu đó, là cấp bậc cao hơn thích. - "Đừng nói thanh niên dưới quê khờ tới mức đó nha. Tụi dưới quê lên thành phố cả đống đứa nào đứa nấy như quỷ chứ có khờ gì." Không lẽ tui phải giải nghĩa chữ yêu cho cậu luôn hả.
Miệng thì nói, tay lại không chịu yên, Thanh vẫn cứ táy máy dưới cánh tay của Hoàng đang giữ chặt tay mình, làm thành một tình thế kỳ cục, cứ như tra chìa khóa vào ổ mở cửa mà có người lại đứng ở trong chặn đường vậy.
- Biết...tui biết yêu là... cái gì mà!!! - Hoàng lắp bắp.
- Nói thử nghe coi. - Thanh cúi người tiếo tục mân mê đôi môi Hoàng.
- Yêu là như ba mẹ đó...là hai vợ chồng gọi là yêu...yêu nhau sẽ sinh con... - Hoàng nói thật vất vả trong lúc môi thì bị đôi môi của Thanh nhấm nháp, ở dưới thì bị tra tấn tạo ra những cảm giác ngày càng khó chịu đựng hơn.
- Vậy tại sao cậu lại không cho tui yêu cậu. Tuy không sinh con được nhưng yêu cậu thì dư sức. - Thanh cười hi hi, vậy là cậu ta đâu có phải là không biết. Chắc mắc cỡ nên giả khờ khạo.
- Vậy để tui yêu cậu đi, mình thành vợ chồng.
- ...Như trước tới giờ là được rồi... - "Vậy trước giờ không phải sao???" Hoàng muốn nói việc ôm nhau viết thư hẹn nhau cùng đi chơi, hôn nhau, sờ soạng tùm lum trên người cũng được, tại sao lại đòi rờ vô cái chỗ dơ hầy mà người ta ai cũng phải giấu đi chi vậy, kỳ thấy mồ.
Nhưng những lời ấy khi vào tai Thanh thì thành một ý nghĩa khác. Thanh như bị nguyên trái pháo đại nổ ngay bên lỗ tai. Tự như ham muốn đã muốn bùng nổ dưới thân mà còn bị cái tên trước mặt quanh co giả ngu từ chối. Lúc thì như biết lúc thì như không. Không lẽ Hoàng không thích quan hệ với mình nên giả điên. Quê quá hóa giận, không kịp suy nghĩ ngiều đã buột miệng.
- Nếu không thích tui quan hệ với cậu thì cứ nói, tui không có ép, giả điên như vậy làm gì? lớn hết chứ làm như con nít vậy. - Thanh sẵn giọng nói, giận dỗi đẩy Hoàng ra.
- ...
Hoàng im lặng không nói gì đầu gục xuống, cậu lẳng lặng đứng lên kéo quần áo lại đàng hoàng rồi lủi thủi đi vô nhà, cái tướng to bè cứ gục mặt đi thiệt kỳ cục làm sao. Thanh nhìn theo mà trong lòng dâng lên một cảm giác phạm tội. Nhưng Hoàng cũng kỳ, thời buổi gì rồi mà còn giả vờ nói quanh nói co từ chối. Không biết nói tới như vậy con vịt cạp cạp còn hiểu... Cậu đã kiềm chế cảm giác ham muốn Hoàng khó chịu chết đi được, không có tìm người khác quan hệ nha. Cậu vì yêu Hoàng nên mới ham muốn, nhưng tôn trọng Hoàng nên không có đòi hỏi ép buộc gì hết. Mới đây nhìn phản ứng của Hoàng cậu còn mừng lên tới mây xanh, còn tự hào vì mình làm cho Hoàng phản ứng sung sướиɠ trong khi Hoàng thì giả điên giả dại để từ chối. Hoàng thực sự không thích cậu hay sao? Tại Hoàng cả không phải lỗi của cậu, giận đi về thì mặc kệ. Nhớ tới mấy mối tình ở thành phố của mình thiệt tình không phải khoe, chỉ liếc mắt háy mắt là hiểu ý muốn gì liền, cứ ở đây giả khờ khờ khạo khạo...không biết đâu mà lần.
Sáng hôm sau mồng một tết Hoàng đã chạy qua nhà Thanh, hai mắt cậu đỏ khè do một đêm không ngon giấc, cậu không biết vì sao hôm qua Thanh lại tỏ thái độ hất hủi cậu như vậy, còn nói cậu giả điên nữa. Lời nói đó làm cậu buồn dữ lắm, ngày mồng một tết không thể có chuyện không vui, giận nhau cả năm sẽ không hên. Nếu cứ như vậy làm thinh thì cả một ngày sẽ rất khó chịu còn không được nhìn thấy Thanh nữa, nhất là ngày đầu năm. Đáng lẽ sáng nay hai đứa phải rất vui vẻ cùng nhau đón năm mới... vậy mà...
Qua tới nhà thấy có mỗi ông hai đang bắc nước uống cà phê trong bếp. Thấy nó ông hai nheo nheo mắt né né hơi nước đang bốc lên từ chiếc ấm đun mù mịt nhìn nó.
- Tí hả con. Thanh còn ngủ trong đó đó.
- Dạ, để con gọi cậu ấy.
- Ừ gọi nó một tiếng đi, đầu năm đầu tháng mà ngủ nướng thì hổng hay.
- Dạ! - Hoàng vừa trả lời ông hai vừa vội vàng chạy vào buồng ngủ.
Thanh đã ngồi chóc ngóc trên giường với cặp mắt như cú mèo chứng tỏ một đêm ngủ không ngon giấc. Nhìn thấy Thanh ngồi trợn mắt ngó mình Hoàng cảm giác cứ như ăn trộm bị bắt nên vội vàng dừng lại gãi đầu úp úp mở mở.
- Hôm qua không phải cậu bỏ về sao, giờ qua kiếm tui chi. - Thanh lớn giọng.
- Cậu giận hả? - Hoàng nhỏ nhỏ giọng.
- ... Tui ghét mấy người giả điên lắm, thích thì nói thích không thích thì nói không thích, giả bộ làm gì. - Nói thì mạnh miệng vậy nhưng Thanh bắt đầu thấy hối hận khi đã lỡ làm cứng, thấy mặt Hoàng thương không chịu nổi.
- Đừng nói tui điên được không, tui không thích người ta nói tui điên.
- Nói thôi, làm gì bắt bẻ giữ vậy. - Thanh bực trở lại. Từ "điên" chỉ là cách nói thôi, ý chỉ Hoàng giả bộ ngây thơ vô số tội mà từ chối cậu, chuyện rõ mồn một vậy tự dưng bắt bẻ chữ nghĩa.
- ...
Thấy Thanh càng sừng sộ quay mặt đi không thèm nhìn mình, nấn ná một lát vẫn không thấy Thanh nói gì, Hoàng không biết làm sao đành quay lưng đi. Cậu thiệt không có mấy "chữ nghĩa" để nói với Thanh nên chẳng biết phải làm sao. Thanh từ thành phố về hai đứa gặp nhau vui vẻ từ bấy tới giờ cũng chưa từng giận nhau hay cãi cọ. Hoàng thiệt không biết đối phó làm sao với trường hợp này.
- Thưa ông Hai con về.
- Thanh đâu? - Thấy Hoàng mặt buồn thiu trở ra, ông Hai dừng rít thuốc hỏi.
- Dạ cậu ấy... cậu ấy không thích con. - Ngập ngừng một lát, Hoàng nói với ông Hai giọng đã run run. - Thanh nói con điên, chắc tụi nó thấy Thanh chơi với con nên nói bậy với cậu ấy phải không ông?
- Thanh...nó nói vậy với con hả?
- Dạ. Con đâu phải điên phải không ông Hai, con chỉ có chút...có chút... - Nói tới đây Hoàng cũng không nói nổi, nó lủi thủi ra khỏi bếp băng qua con mương nhỏ giữa hai nhà để về.
- THANH. - Ông Hai gọi lớn - Ra ông nội biểu coi.
Thanh lững thững đi ra, mắt đỏ khè vì một đêm không ngủ.
- Dạ.