(01/08/2023)—©—
Thiệu Đường cầm quần áo đi tắm rửa, phòng tắm còn lưu lại hơi nóng của người vừa nãy mới tắm xong, Thiệu Đường cởϊ qυầи áo, nghĩ đến gương mặt ướŧ áŧ cùng cơ bụng của người nọ vừa nãy, mặt không biết vì sao đột nhiên đỏ lên, cậu dùng tốc độ nhanh hơn bao giờ hết tắm rửa xong, giống như chạy trốn rời khỏi phòng tắm.
Lăn qua lăn lại một ngày, Thiệu Đường vừa mệt vừa đói, cậu đoán Yến Minh Phong kiểu gì cũng đói bụng từ sớm rồi, chỉ là xấu hổ không nói mà thôi.
Nhưng trông cậy vào cậu đi nấu cơm là không có khả năng, Thiệu Đường mở app mua đồ ăn nhanh, ngồi bên cạnh người đàn ông, hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
Yến Minh Phong nhìn cậu một cái, sau đó nhanh chóng rời tầm mắt, giọng nói có chút cứng ngắc: "Ngươi mặc quần áo đi."
Thiệu Đường nghi hoặc cúi đầu kiểm tra đồ ngủ của mình một chút, ngẩng đầu, "Làm sao vậy?"
Cậu mặc quần áo cẩn thận mà, ngay cả cánh tay cũng không lộ ra.
Thanh âm của Yến Minh Phong càng cứng ngắc hơn: "Nút cài."
Thiệu Đường: "....."
Cậu yên lặng đóng hai cúc áo trên cùng.
Cậu ở nhà mặc quần áo vẫn rất tùy ý, hơn nữa áo ngủ cài toàn bộ cúc lên có chút nghẹn cổ, cho nên theo thói quen cởi bỏ hai nút, ai mà biết được người đàn ông này ngay cả cái này cũng không chịu được.
Nhưng Thiệu Đường không biết chính là, Yến Minh Phong cao hơn cậu, hai người ngồi cùng một chỗ, thân hình cậu lại gầy, Yến Minh Phong tùy tiện nhìn về phía cậu một chút cũng có thể theo nút áo cởi ra nhìn thấy cảnh xuân bên trong.
Sau khi Thiệu Đường cài nút xong, trước tiên đặt cho mình một xuất cơm bò khoai tây, quay đầu hỏi: "Anh có gì muốn ăn không?"
Yến Minh Phong cho rằng cậu muốn nấu cơm, sợ cậu phiền phức, nói: "Ta không chọn, có thể ăn là được rồi."
"Vậy thì giống như tôi đi." Thiệu Đường nhanh chóng đặt hàng, chạy tới tủ lạnh lấy một chai coca, lắc lắc chân chậm rãi chờ.
Yến Minh Phong thấy cậu không có ý định đi nấu cơm, há miệng, lại không hỏi ra tiếng.
Hiện tại hắn ăn uống toàn bộ đều do nam nhân này chăm sóc, nếu đối phương không muốn làm, hắn cũng không bắt ép được.
Hắn đã ở lại thế giới này một ngày, nói không dói là giả, nhưng Yến Minh Phong từ nhỏ chịu đói đã quen, cũng không cảm thấy có cái gì, hắn mặt không đổi sắc ngồi, ngẫu nhiên nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh vẻ mặt hưởng thụ uống thứ chất lỏng màu nâu kia.
Nhìn nhìn, hắn đột nhiên cảm thấy, người nam nhân này nếu dựa theo ánh mắt của thế nhân mà phán xét, nên thuộc loại vẻ ngoài vô cùng đẹp.
Bởi vì hắn vừa mới có một khoảnh khắc như vậy..... Cảm thấy người trước mắt rất đẹp.
Mặt như hoa đào, làn da như mỡ đông.
Thiệu Đường vừa uống xong một chai coca, chuông cửa liền vang lên.
—— có người đến.
Yến Minh Phong theo bản năng ngồi ngay ngắn, chờ Thiệu Đường đem hắn giấu đi.
Nhưng Thiệu Đường chỉ là vui vẻ chạy tới mở cửa, sau đó xách hai cái túi đi vào, đặt lên bàn, "Ăn cơm đi, tôi sắp đói chết rồi."
Thấy người đàn ông vẻ mặt mê mang nhìn cậu, Thiệu Đường vỗ đầu một cái, "À, quên giải thích với anh, thứ này gọi là giao hàng nhanh, sau khi trả tiền trên một app, chủ quán sẽ chuẩn bị đầy đủ rồi bảo người đưa tới."
Yến Minh Phong ngẩn người hồi lâu, nói: "Thế giới này đã phát triển đến mức này rồi sao...."
"Còn có rất nhiều chuyện!" Thiệu Đường mở hộp cơm giúp hắn, cười nói: "Ở thế giới này, hầu như không có chuyện gì là tiền không làm được, về sau anh từ từ rồi sẽ biết. Đây, ăn đi."
Yến Minh Phong nhận lấy đũa cậu đưa tới, do dự một chút, hỏi: "Vậy ngươi.... Ngươi có tiền không?"
"Tôi?" Thiệu Đường thoáng cái liền đoán được hắn đang băn khoăn cái gì, cười cười, nói: "Yên tâm đi, tôi dù gì cũng là một minh tinh, hơn nữa nhà tôi rất có tiền, không cần lo lắng tôi không nuôi nổi anh."
Ta không phải lo lắng ngươi không nuôi nổi ta.....
Yến Minh Phong nuốt những lời này vào trong bụng, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, làm thế nào để ngủ mới là một vấn đề.
Thiệu Đường bắt đầu hối hận lúc trước khi mua nhà không mua ba phòng ngủ một phòng khách, dẫn đến trong nhà cậu ngay cả một phòng cho khách cũng không có.
Cậu suy nghĩ một chút, đi vào phòng ngủ ôm chăn gối đi ra, "Tối nay tôi ngủ sofa đi, anh vào phòng tôi mà ngủ."
May mắn thay, ghế sofa đủ lớn.
Yến Minh Phong nhíu mày, nhận lấy chăn trên tay cậu, trải lên ghế sofa, "Ta ngủ ở đây."
Thiệu Đường không đồng ý: "Người tới là khách, sao có thể để anh ngủ trên sofa chứ?"
Yến Minh Phong bình tĩnh nhìn cậu, "Ngươi vì ta đã làm đủ rồi, không cần nhân nhượng ta trong loại chuyện nhỏ này, làm khổ chính mình."
Thiệu Đường bại trận dưới ánh mắt hắn, buông tay ra, "Được rồi."
Cậu chạy về phòng ngủ lấy một cái gối, lại kéo theo một con cừu bông từ trên giường, nhét vào trong ngực hắn, nói: "Lần đầu tiên ngủ ở chỗ xa lạ sẽ cảm thấy bất an, ôm cái này sẽ tốt hơn một chút."
Tay Yến Minh Phong hơi siết chặt, thanh âm trầm thấp: "Cảm ơn."
"Đã nói không cần khách sáo với tôi rồi mà." Thiệu Đường không thèm để ý khoát tay.
"......Ừm."
Thiệu Đường nhìn người đàn ông trước mắt cúi đầu nghịch lông cừu, trong lòng đột nhiên có một loại xúc động.
Cậu hít một hơi thật sâu, ôm hắn ra sofa, thì thầm bên tai hắn: "Đừng sợ, thế giới này có tôi." Chỉ ôm một chút cậu liền lập tức buông tay ra, ý cười trong suốt nói: "Chúc ngủ ngon."
Sau đó quay lại chạy về phòng mình nhanh chóng đóng cửa lại.
Yến Minh Phong duy trì tư thế bị cậu ôm hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Thiệu Đường cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng vừa nằm xuống cậu liền ngủ, thẳng đến khi ánh mặt trời chiếu lên mặt cậu mới tỉnh.
Cậu mở mắt ra, mơ mơ màng màng còn muốn ngủ, chợt nhớ tới trong nhà còn có một người, vội vàng xốc chăn lên, mang dép lê chạy ra khỏi phòng, Yến Minh Phong nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, mỉm cười với cậu: "Ngươi tỉnh rồi."
Nội tâm Thiệu Đường: A, tôi chết rồi.
Buổi sáng một đại mỹ nam cấp bậc như này cười với mình, ai có thể chống đỡ được?
Thiệu Đường dụi dụi mắt: "Anh dậy từ khi nào vậy?"
Yến Minh Phong thật ra là cả đêm không ngủ, nhưng hắn không nói, chỉ nói: "Vừa tỉnh lại không lâu."
"À...."
Dậy quá sớm, tinh thần Thiệu Đường có chút không tốt lắm, cậu cúi đầu, giống như u hồn đi rửa mặt đánh răng, Yến Minh Phong ở phía sau khẽ hỏi: "Ta có thể dùng phòng bếp một chút không?"
Thiệu Đường quay đầu: "Anh muốn làm gì vậy?"
Yến Minh Phong: "Muốn làm chút điểm tâm."
Thiệu Đường: "????"
Sáng sớm cậu xuất hiện ảo giác?
Một người đàn ông cổ đại sống trong cuốn sách hàng trăm năm trước sẽ biết làm thế nào để dùng nhà bếp hiện đại?
Cho rằng hắn đói bụng, Thiệu Đường ngáp một cái, "Đói bụng sao, anh đợi một chút, tôi rửa mặt đánh răng rồi ra."
Phức tạp cậu không biết, nhưng nấu cháo vẫn có thể.
Yến Minh Phong có chút thất vọng: "Không thể mượn sao?"
Tay Thiệu Đường đang ngáp dừng lại trên miệng, nhìn hắn một cái, "Dùng thì có thể dùng, chỉ là...."
Sợ anh làm nổ bếp nhà tôi.
Để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, Thiệu Đường đem những lời này nuốt trở lại trong bụng.
Yến Minh Phong nhìn ra ánh mắt băn khoăn của cậu, nói: "Những thứ kia tôi biết dùng."
Thiệu Đường: "???"
Cậu mỉm cười, "Đừng đùa nữa, làm sao anh có thể biết dùng chứ."
Một người hiện đại bản địa như ông đây đến bây giờ vẫn chưa hiểu được những dụng cụ nhà bếp đó.
Yến Minh Phong lấy điện thoại di động ra, mở ra một trang, đưa tới trước mặt cậu: "Trên đó viết."
Thiệu Đường tiến lại gần nhìn, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh, cậu không dám tin nhìn người trước mặt: "Sao ngay cả công cụ tìm kiếm anh cũng biết dùng?"
Trên điện thoại là trang hướng dẫn sử dụng tất cả các loại đồ dùng nhà bếp.
Yến Minh Phong yên lặng lấy giấy hướng dẫn sử dụng điện thoại di động ra, vẻ mặt vô tội: "Trên đó viết."
Thiệu Đường: "...."
Mẹ nó này cũng quá giả đi.
Cậu quả nhiên không nên nghi ngờ năng lực học tập nghịch thiên của nam chính.
Thiệu Đường mệt mỏi đẩy điện thoại trở về, "Dùng đi, nguyên liệu nấu ăn đều ở trong tủ lạnh."
Tuy rằng cậu không nấu cơm, nhưng Lưu Triệt cùng anh trai thỉnh thoảng sẽ tới, trong tủ lạnh sẽ luôn đầy ắp.
Yến Minh Phong cho rằng cậu tức giận, do dự một chút, nói: "Nếu ngươi không muốn, không cần miễn cưỡng, ta không cần."
Tuy rằng hắn rất muốn làm gì đó cho đối phương, nhưng càng không muốn chọc cho đối phương tức giận.
"Không cần quan tâm tôi, anh cứ tùy tiện dùng, tôi chính là muốn hoài nghi nhân sinh một chút." Thiệu Đường đá dép lê, kéo thân thể nặng nề đi vào phòng vệ sinh.
Được Thiệu Đường cho phép, Yến Minh Phong không còn rối rắm nữa, hắn đi vào phòng bếp, theo lời trên điện thoại, từng chút từng chút mò mẫm cách sử dụng những đồ dùng phòng bếp kia.
Hắn coi đây là quá trình học tập và thích ứng thế giới này, cho nên vẻ mặt rất nghiêm túc, không muốn xảy ra sai sót.
Mặc dù ngẫu nhiên cũng sẽ lâm vào mê mang, ví dụ như trên điện thoại di động này nói một chút muối, một chút này rốt cuộc là bao nhiêu.
Thiệu Đường rửa mặt xong đi ra nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp đang cẩn thận rót muối vào nồi, hắn tựa hồ có chút do dự, đổ cũng rất cẩn thận, cơ hồ là từng chút từng chút đổ vào trong.
Thiệu Đường đứng ở cửa phòng bếp thưởng thức trong chốc lát, sau đó thật sự nhìn không nổi nữa, đi qua đem toàn bộ muối trên tay hắn đổ vào.
"Anh làm cái gì tôi cũng ăn, không cần cẩn thận như vậy."
Yến Minh Phong chưa kịp ngăn cản, hắn nhìn một tầng muối mỏng trong nồi, đột nhiên nói: "Xin lỗi."
Vẫn là hắn không biết gì, mới có thể ngay cả một bữa ăn sáng cũng không làm được.
Thiệu Đường bật cười: "Anh xin lỗi cái gì, cơm là anh nấu, muối là tôi đổ, muốn xin lỗi cũng là tôi mới đúng."
Kỳ thật cậu có thể lý giải tâm tình của hắn, một người ở thế giới của mình được mọi người xưng là tài trí song tuyệt đi tới nơi xa lạ này lại cái gì cũng không biết, cái gì cũng không quen, mặc dù dùng tốc độ vượt quá khả năng của người thường để hiểu được thế giới này, nhưng vẫn có rất nhiều thứ không hiểu, trong lòng hắn khẳng định rất thất vọng, thậm chí sẽ sinh ra tự nghi ngờ bản thân.
Thiệu Đường châm chước giọng điệu một chút, uyển chuyển khuyên nhủ: "Anh đã làm rất tốt rồi, cho anh thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ hoàn toàn thích ứng với thế giới này, cho nên không cần..... Quá tự trách mình."
Nếu cậu đi đến thế giới mấy trăm năm sau nhất định giống như một thằng ngốc, nói không chừng chỉ biết "Mẹ nó cái thứ đồ gì đây", "Mấy thứ này cũng quá tuyệt", cái gì khác cũng sẽ không biết.
Yến Minh Phong nghe hiểu ý của cậu, trong lòng ấm áp, khóe môi hắn hơi cong lên, ôn nhu nói: "Ừm, ta biết."
Hắn không phải người gặp thất bại sẽ tự sa ngã, hắn chỉ muốn độc lập trong thế giới này càng sớm càng tốt, chứ không phải là luôn luôn làm phiền cậu.
Hoặc là nói, ỷ lại.
—©—