- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
- Chương 43
Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
Chương 43
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
“Cmn, sao tôi cứ cảm thấy không vừa mắt tên tiểu tử kia thế nào ấy!”
Trần Hạo lẩm bẩm, dùng đầu bút chì chọt từng cái lên mặt bàn, giống như đang chọt trên người của Nam Bùi, “Bây giờ tôi càng lúc càng nghi ngờ, cậu ta chính là một tên lừa gạt.”
Kỷ Thiều phản bác, “Không thể nào.”
“Trên đời này nhiều người như vậy, không chừng là gương mặt tương tự thôi.”
Nếu thật sự là lừa đảo, sao lại chạy tới trường này học.
Trần Hạo buồn bực, “Tôi nói nè Kỷ Thiều, sao cậu lại nói đỡ cho cậu ta chứ!”
Kỷ Thiều sờ sờ mũi, “Có sao?”
“Có đó!” Trần Hạo trợn mắt, “Không biết còn tưởng rằng cậu thầm mến cậu ta đấy.”
Kỷ Thiều, “…”
Hắn liếc nhìn Thôi Ngọc ở bên cạnh.
Thôi Ngọc khóe môi khẽ mím lại, lông mi nửa rũ xuống, ở dưới mi mắt tạo thành một cái bóng hình cung mờ nhạt.
Kỷ Thiều nhìn mà muốn hôn y.
Chân bị cọ xát, Thôi Ngọc chớp mắt, khi y ngẩng đầu lên, vẻ âm u và lệ khí trong khoảnh khắc tan thành mây khói, hiện ra cho Kỷ Thiều chính là nụ cười ôn hòa.
“Hả?”
Kỷ Thiều nói, “Di động của cậu đâu?”
Thôi Ngọc nhướng mi, đưa điện thoại trong túi cho Kỷ Thiều.
Kỷ Thiều mở mục tin nhắn ra, bắt đầu gõ chữ.
Phương Ngôn ở bên cạnh nhíu mày, “Cậu ta đang đi về phía chúng ta đấy, đừng nói là muốn ngồi ở đây nha?”
Kỷ Thiều và Trần Hạo lập tức ngẩng đầu, Nam Bùi đã đứng bên cạnh bàn của bọn họ, ngồi xuống chỗ trống gần Phương Ngôn.
Phương Ngôn, “…”
Ánh mắt Trần Hạo lướt qua Phương Ngôn, cực kỳ ghét bỏ trừng mắt với Nam Bùi, khoảng cách càng gần, nhìn càng giống.
Giáo sư trên bục bắt đầu giảng bài.
Nhóm nữ sinh lưu luyến thu hồi ánh mắt từ chỗ Nam Bùi.
Từ Thiến đang cúi đầu chơi điện thoại.
“Nè, Từ Thiến, cậu có phát hiện hay không, Kỷ Thiều đã đổi bông tai rồi.” Bạn cùng phòng Vương Càn Vũ xoay đầu nhìn xem, “Đổi thành viên kim cương hình tròn rồi.”
Từ Thiến cũng xoay lại nhìn, cô mở to mắt, thật đúng vậy.
Trong lớp có không ít nam sinh đeo bông tai, dạng vòng tròn hay dạng chuỗi đều có, đủ loại kiểu dáng, cô cảm thấy chỉ có Kỷ Thiều trời sinh thích hợp đeo bông tai, ở lỗ tai bên trái, vô cùng đẹp trai và có sức sống.
“Các cậu nói Ngô Tuệ có tới trường hay không?”
Một nữ sinh khác ngẩng đầu lên từ trong cánh tay, trên mặt mang theo vệt nước miếng, nửa tỉnh nửa mê, “Cậu ấy hồi tết có nhắn tin với tôi, nói sẽ đến, sao lại không thấy vậy ta?”
Cô vừa nói xong, nhận thấy được xung quanh có nhiều bạn học vểnh tai nghe ngóng.
Trước đó trong lớp có bàn tán qua, có một cách nói là Ngô Tuệ bị bệnh tâm thần, thực hư khó phân biệt, rất mơ hồ.
Cũng trong lúc đó, Liễu Thần đột nhiên có những hành động kỳ lạ.
Từ Thiến và Vương Càn Vũ đều lắc đầu, “Không biết.”
Năm ngoái có người chết, gây xôn xao, năm nay chắc có lẽ sẽ không phát sinh nữa.
Từ Thiến bỗng nhiên nhìn Kỷ Thiều một cái, trong lòng của cô không khỏi nổi lên nghi hoặc, dường như Kỷ Thiều có gì đó khang khác, cụ thể là khác ở đâu, lại không nói ra được.
Kỷ Thiều trả lại di động cho Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc cúi đầu nhìn, trên màn hình có một đoạn chữ ngắn, y vắt tay lên trán, che mặt lại.
Tiết học đầu tiên kết thúc, trong di động của Thôi Ngọc đã có hơn mười đoạn tin nhắn.
Thôi Ngọc thì không sao hết, Kỷ Thiều lại có phản ứng rồi, quả thực là tự mình làm khổ.
Hắn vẫn ngồi tại chỗ không đi.
Trần Hạo và Nam Bùi bắt đầu ầm ĩ, xác thực mà nói, chỉ có Trần Hạo phun nước miếng một mình, còn Nam Bùi thì ngẩng đầu, trên mặt treo nụ cười, một bộ tính tình tốt, làm những bạn học khác xem náo nhiệt đều lắc đầu, thật sự là tốt quá.
Trong nhất thời, Trần Hạo trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người.
Từ ngoại hình nhìn xem, lại càng rõ ràng hơn, Nam Bùi nhỏ gầy, Trần Hạo cường tráng, bên yếu thế lúc nào cũng có thể đạt được sự đồng cảm của mọi người.
Trần Hạo thở hổn hển, “Cmn, các người đều bị cậu ta lừa!”
Nam Bùi chớp mắt mấy cái, “Trần Hạo, có phải cậu hiểu lầm tôi cái gì rồi hay không?”
Trần Hạo cắn răng, “Hiểu lầm cái rắm!”
“Ồ.” Nam Bùi kéo dài âm tiết, sờ sờ cái cằm, “Thì ra mới vừa rồi cậu đánh rắm.”
Mọi người cười ầm lên.
Lần đầu giao chiến, Trần Hạo bại trận.
Phương Ngôn sâu kín mà nói, “Đầu óc của cậu không tốt, đừng tự mình tìm khổ.”
Toàn bộ tâm tư của Kỷ Thiều đều đặt lên trên Tiểu Kỷ Kỷ, hai mắt của Thôi Ngọc dán ở chỗ đó của Kỷ Thiều, bọn họ trăm miệng một lời, “Đúng vậy đó.”
Trần Hạo co rút khóe miệng, tâm lý oán hận vô cùng lớn.
Hắn yêu cầu Phương Ngôn đổi chỗ, “Với tính tình tàn bạo của tôi, không tin không trị được cậu ta.”
Phương Ngôn đứng lên, dời vô bên trong, “Kiềm chế chút.”
Trần Hạo thoáng cái đi qua, nhìn chằm chằm vào Nam Bùi, “Lần trước, ở đường Trung Sơn, có phải là cậu hay không?”
Nam Bùi nói, “Đường Trung Sơn gì? Nhà của tôi mới vừa dọn tới, không rành lắm.”
Trần Hạo kỳ quái nhìn gương mặt của Nam Bùi, híp híp mắt đánh giá.
Giả vờ đi, tôi xem cậu có thể giả được bao lâu.
Nam Bùi nở nụ cười, “Tôi nghe nói ký túc xá của các cậu có một giường trống.”
Trong lòng Trần Hạo lộp bộp, “Ha ha ha không có!”
Hắn đẩy đẩy cánh tay Phương Ngôn.
Phương Ngôn cũng không vừa mắt Nam Bùi, “Học kỳ này tôi quay lại ký túc xá rồi.”
“Vậy sao.” Nam Bùi thất vọng thở dài, “Vậy xem ra tôi phải đến ký túc xá của đám Liễu Thần rồi.”
Trần Hạo thả lỏng.
Bên kia Kỷ Thiều và Thôi Ngọc vẫn còn đang xem Tiểu Kỷ Kỷ, những thứ khác cũng không quan tâm.
Nam Bùi đột nhiên hỏi, “Kỷ Thiều, Thôi Ngọc, các cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Nghe cậu ta gọi tên chuẩn xác không sai, Trần Hạo chậc chậc hai tiếng, trí nhớ có phải tốt quá rồi hay không? Trong tiết học giáo sư chỉ điểm danh có một lần, vậy mà có thể nhớ kỹ tên nhiều người như thế.
Phương Ngôn lại một lần nữa bị đả kích, nhìn Nam Bùi lại càng không thoải mái.
Lớn lên đẹp hơn hắn, cười lên giống như tiên tử, tính tình tốt, trí nhớ còn siêu việt.
Kỷ Thiều suýt chút nữa nói ra Tiểu Kỷ Kỷ, hắn cứng rắn sửa lại, “Chơi trò chơi.”
Thôi Ngọc ngẩng đầu, đáy mắt sâu thẳm u ám.
Nam Bùi đối với cử chỉ của Thôi Ngọc lộ ra nụ cười khó hiểu, ý tứ khıêυ khí©h rõ ràng.
Một màn này phát sinh quá nhanh, cũng không có ai nhìn thấy được.
“Chơi trò gì vậy?”
Kỷ Thiều nhấc tay lên, học bài.
Buổi trưa, Nam Bùi chạy đến ký túc xá của bọn Kỷ Thiều, cao hứng hết nhìn đông lại nhìn tây, như một đứa trẻ khổ sở rốt cuộc cũng có thể cắp sách đến trường.
“Kỷ Thiều, cậu ngủ giường nào?”
Kỷ Thiều đang ăn cơm, thanh âm của hắn hàm hồ, “Giường sát cửa tầng trên.”
Nam Bùi tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, hỏi Kỷ Thiều rất nhiều chuyện, Kỷ Thiều đều nhất nhất trả lời.
Sự kiên nhẫn và thái độ thân thiện của hắn làm cho Trần Hạo không cách nào lý giải được.
Bình thường Kỷ Thiều đối với người lạ không có như vậy, sớm đã ngại phiền rồi.
Trần Hạo lườm lườm Nam Bùi, cậu ta như một con mèo, gãi gãi cái này, đυ.ng đυ.ng cái kia.
Hắn lại bắt đầu trợn mắt, nhịn không được đến bên cạnh Kỷ Thiều, “Cậu rất thích Nam Bùi hả?”
Kỷ Thiều lắc đầu, “Không có.”
Trần Hạo nói, “Cậu ta đang lục lọi manga của cậu.”
Kỷ Thiều tiếp tục ăn, “Lục thì lục, cũng đâu có sao.”
Trần Hạo nói, “… Cậu ta đã xé rách bìa manga rồi.”
Kỷ Thiều nói, “Xé thì xé, cũng không…”
“Cái gì? Cậu ta xé rách bìa manga?”
Hắn quay đầu lại nhìn, truyện manga đặt ở đầu giường đang nằm trong tay của Nam Bùi, vỏ ngoài đã tách rời khỏi ruột.
Nam Bùi đỏ mặt, áy náy nói, “Kỷ Thiều, thật sự xin lỗi, tôi không có cố ý.”
Y chỉ lật qua lật lại, ai biết vừa túm một cái đã sứt ra rồi, sách này cũng không chắc lắm nha.
Sách của sư phụ y chém cũng chém không rách.
Truyện manga mà mình thích nhất trở thành bộ dáng kia, trong lòng Kỷ Thiều hoang mang, hắn vậy mà lại không thấy tức giận.
Không nên như vậy.
Trần Hạo đột nhiên chửi thề vài tiếng, “Nam Bùi, cậu để móng tay trái dài như vậy làm gì, muốn tiến cung làm nương nương sao?”
Móng tay kia vừa dài lại vừa sạch sẽ, còn có hình cung.
Nam Bùi cười, “Thói quen.”
Y muốn ăn hạt dưa rồi, “Tôi về trước đây, Kỷ Thiều, sách của cậu tôi sẽ dán lại.”
Kỷ Thiều nói, “Không cần.” Hắn lo là lúc thấy lại sách, sẽ không nhận ra nữa.
Nam Bùi hai mắt sáng ngời, “Vậy thì buổi chiều gặp lại.”
Kỷ Thiều, “…”
Đợi Thôi Ngọc vừa về đến, Trần Hạo liền trêu chọc, “Thôi Ngọc, cậu tính mặc kệ không quản Kỷ Thiều sao? Kỷ Thiều nhà cậu hình như muốn dời đường tình duyên rồi.”
Thôi Ngọc khẽ nhíu mày, “Dời tới đâu?”
Trần Hạo không nghĩ Thôi Ngọc sẽ tiếp lời lại, hắn cười hắc hắc, “Còn có thể là ai, chính là Nam Bùi đó.”
Sau đó liền thêm mắm dặm muối, đem tất cả các chuyện phát sinh vừa rồi kể hết ra.
Thôi Ngọc buông giấy vẽ xuống hỏi, “Kỷ Thiều đâu rồi?”
Trần Hạo đáp, “WC.”
Thôi Ngọc đi đến phía sau núi trường học, sau lưng y có bóng đen xuất hiện, bắt đầu khởi động, một con côn trùng nhỏ màu đen bay lên không trung.
Không bao lâu sau, Nam Bùi đã tới.
Thôi Ngọc nắm cổ áo của hắn, “Ngươi muốn chết.”
Nam Bùi không chút hoang mang, “Như thế nào, sợ ta ở trước mặt bảo bối của ngươi nói chuyện không nên nói sao?”
Thôi Ngọc vẻ mặt lạnh lẽo, “Cho dù ngươi có chín cái mạng, ta cũng có thể khiến ngươi chết không toàn thây.”
“Ta sẽ không sao.” Nam Bùi cười nói, “Kỷ Thiều sẽ che chở cho ta.”
Lực đạo trên tay của Thôi Ngọc càng tăng, sau đó thả lỏng, phất tay ném Nam Bùi ra, thân ảnh của y liền biến mất.
Nam Bùi từ dưới đất đứng lên, bên tai truyền đến một câu nói, “Nếu để cho ta biết ngươi động tay động chân lên người của Kỷ Thiều, ta sẽ làm cho ngươi trọn kiếp không được siêu sinh.”
“Hù dọa ai chứ…”
Nam Bùi vỗ vỗ quần, lần trước hắn đưa cho Kỷ Cao Thụy chính là một phần tư nội đan của hắn, Kỷ Thiều đã tiếp nhận khí tức của hắn, sẽ xem hắn như đồng loại.
Buổi tối, Kỷ Thiều và Thôi Ngọc đang dính cùng một chỗ ôm ôm hôn hôn, tại lúc hai người đang kịch liệt, đột nhiên Thôi Ngọc mở mắt.
Rừng cây không gió mà động, một con mèo trắng xuất hiện trong tầm mắt của Thôi Ngọc.
Con mèo trắng kia trên đầu có một nhúm lông màu đỏ, tròng mắt màu hổ phách, nhìn trái nhìn phải, sau đó nhìn chằm chằm vào Kỷ Thiều.
Thôi Ngọc động đậy bờ môi, “Cút.”
Y vừa muốn đuổi mèo trắng đi, liền nghe được tiếng của Kỷ Thiều, chỉ có thể đình chỉ động tác.
“Cái gì vậy?”
Kỷ Thiều tới gần, kinh ngạc mà nói, “Mèo ở đâu ra? Trắng như vậy.”
Hắn cầm một nhánh cây trêu chọc nó, mèo trắng cọ lên ống quần của Kỷ Thiều, nó nhếch miệng, phát ra tiếng cười hung hăng càn quấy với Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc trên trán nổi gân xanh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
- Chương 43