Chương 12: Giả Dối

Cậu về đến nhà vào phòng không nhìn lấy anh một cái, Tiêu Chiến đưa Toả nhi sang phòng của dì Hoa chơi, anh ngồi đây nhìn bóng lưng cậu đang xoay lại phía mình...

Chịu đựng nổi hay không khi người ta quá phủ phàng , cậu ngồi trên giường ánh mắt dán vào laptop làm việc, nhưng tâm hồn cậu lại để ý hành động của người phía sau...bỗng một vòng tay ấm áp vòng qua ngực cậu, tai cậu bị một vật ẩm ướt len lỏi...

Tiêu Chiến đang hôn vào cổ cậu.....Vương Nhất Bác ban đầu không để ý sau đó thì....

"Nhất Bác..."

Anh chồm qua hôn vào môi cậu, níu kéo tình yêu, níu kéo con người này...vì anh yêu cậu mất rồi, tương lai con của anh không thể không có tình thương của cha nó được....Vương Nhất Bác như bủa vây vào bùa mê, nụ hôn bị động bỗng chốc biến thành chủ động, cậu xoay qua tay nắm lấy cằm anh, hai cánh môi xoay vần...đôi mắt nhắm nghiền, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau...âm thanh phát ra, anh như bị cậu hút hết dưỡng khí...lúc rời ra anh thở mạnh cả gương mặt đều vùi vào trong tấm ngực lớn kia, mắt ấm ướt...

"Nhất Bác, đừng giả vờ như không biết anh có được không? Em bảo em yêu anh mà!" Anh trong lòng cậu mà khóc.

Vương Nhất Bác trên môi còn vương lại chút hương vị tình yêu, đôi mắt cúi xuống nhìn người trong lòng nức nở...nếu nói cậu không động tâm là giả dối nhưng để cậu an ủi còn giả dối hơn, hôn anh, yêu anh đều nằm trong tay cậu...có chăng Vương Nhất Bác cậu thấy đã quá đủ êm ấm, cái gì cậu không có được nên cướp về rồi thì chỉ xem là trò tiêu khiển hàng đêm...cậu vỗ vai anh.

"Nếu tôi nói anh ,tôi yêu người khác thì sao?"

Tiêu Chiến ngưng động giọt nước mắt, tâm lý để chuẩn bị cho một cuộc đổi chát giữ lấy tình yêu sao mà mong manh, có phải chăng trời đang trừng phạt anh...anh yêu người cũ nhưng chính anh phản bội lời nói và bây giờ lại sa vào trầm mê của Vương Nhất Bác không lối ra, cái giá phải trả quá đắt....Khi có con rồi anh mới hiểu anh cần cha cho con anh đến dường nào, cảm giác phải sinh con rồi tự chăm nó...cô đơn tận cùng mấy ai hiểu được...

"Đừng nói như thế được không Nhất Bác, chính em đã nói yêu anh...sao bây giờ em lại yêu kẻ khác?" Anh rời khỏi l*иg ngực cậu trách mắng.

Nhìn người trước mặt khóc, cậu muốn chạm nhưng lại rụt rè...Đúng là cậu là người chiếm đoạt anh từ tay kẻ khác là thật, có được tình yêu của anh rồi bỏ trốn...nhưng cậu lại quá ngu ngốc khi lại nghĩ Tiêu Chiến là kẻ không còn trong sạch...

Quan trọng không? Ghen hay yêu? Hay chính con người mình đã đổi thay....

"Anh vẫn là 'vợ' hợp pháp của tôi, yên tâm đi"

"Nhưng nó không đủ! Không đủ em có biết không? Cái anh cần chính là em"

Nói rồi anh lao vào cậu hôn cậu...cậu đẩy anh ra...

"Đừng làm loạn nữa tôi buồn ngủ" cậu xoay qua đóng lại laptop rồi nằm xuống giường đắp chăn lại...cậu cảm thấy thật khó chịu khi nghĩ cảnh trước lúc kết hôn với mình Tiêu Chiến đã nằm dưới thân kẻ khác....cái gì là nhất kiến chung tình? Nó đã hoá tan thành mây khói khi cậu nɠɵạı ŧìиɧ và anh mang niềm đau khổ...

Anh ngồi đó nhìn vị Vương tổng kia đã nhắm mắt, anh gục mặt xuống gối chân mình mà khóc...không phải chính cậu đã theo đuổi anh sao? Chính cậu bảo cậu chỉ yêu mình anh...sao bây giờ cậu lại như thế?

.

.

Vài tháng sau đó, khi Toả nhi đã cứng cáp lên 1 chút xíu Tiêu Chiến một lòng muốn hàn gắn tình yêu với cậu nên sáng sớm khi cậu đi làm rồi anh đã nhanh chóng đi siêu thị mua thứ ăn mang đến công ty cho cậu...

Món cậu thích nhất chính là há cảo tôm, anh gói chiếc há cảo rất đẹp mắt...anh gửi Toả nhi cho dì Hoa để dì chăm bé còn anh thì xuống bếp, nấu nướng xong anh ra tưới vườn thuỷ tiên...đã lâu rồi anh không chăm sóc chúng....anh đưa cánh tay vờn những cánh thuỷ tiên ẩm ướt tươi mát giữa mùa hè nóng bức...

"Thật đẹp, xin lỗi tụi bây vì tao đã không chăm sóc cẩn thận"

Đây là vườn thuỷ tiên do chính tay Vương Nhất Bác vun trồng làm sao mà anh không yêu, có ai không yêu người mình đã thầm thích mà đã trồng ra cả vườn hoa thế này? Nhưng Tiêu Chiến à! Một đời gửi tất cả cho người anh đã chọn làm điểm tựa thì chỉ nhận lại đau khổ.

Đến trưa thì anh xách đồ ăn đi , anh ngồi trên xe có tài xế đưa đi đàng hoàng. Anh nâng niu trên tay cặp l*иg cơm này bao nhiêu, mong rằng em ấy sẽ thích...có ai muốn vợ chồng xảy ra mâu thuẫn bao giờ huống hồ chi anh là được cậu cưới hỏi đàng hoàng, anh bỏ qua cho cậu tất cả mọi thứ vì nghĩ đơn giản cậu giận anh vì lý do ghen tuông mù quáng thôi, cậu ra ngoài chơi chút rồi sẽ về không thể bỏ rơi anh được...nhưng có ngờ đâu lúc anh vào đến công ty thì...

"Chào Vương phu nhân..."

"Chào Vương phu nhân..."

Anh gật đầu chào lại các nhân viên rồi bước vào, anh lên thang máy dành cho Vương tổng mang theo tâm trang vui vẻ...chắc cún con đói rồi đây là ý nghĩ anh đã nghĩ trong đầu.

Đến khi đến cửa anh định gõ cửa thì cánh tay chợt run rẩy trong không khí, tai anh đã nghe những gì...

Tiếng rêи ɾỉ bên trong, tiếng kêu ái muội của kẻ đang nằm trên quật cường bao nhiêu..anh như chết đứng tại chỗ và áp sát tai vào...

"Vương tổng...aaa...nhẹ thôi..."

Nước mắt trên gương mặt anh vội rớt ra, cặp l*иg cơm trên tay đã rơi xuống đất vỡ toang tất cả...căn bản bên trong không hề nghe tiếng gì bên ngoài cũng không biết ai đang đến đây, anh nắm chặt tay lại môi mím chặt...tại sao lại đối xử với anh như thế, anh đẩy mạnh cửa vào...

"Vương Nhất Bác!"

Anh đẩy mạnh cửa ra...trước mắt anh đang là hình ảnh gì thế này? Trên ghế sofa có hai thân người đang siết chặt vào nhau...cậu nɠɵạı ŧìиɧ, cậu lừa dối anh...

Vương Nhất Bác không tỏ ra bất ngờ gì nhiều cộng thêm người đang nằm dưới thân cậu là Khả Ân cũng không biểu hiện gì nhiều, cả hai chầm chậm ngồi dậy...

Tiêu Chiến thật sự muốn nôn ra tại chỗ....

"Đến đây làm gì? Không ở nhà chăm con đến đây làm chi? " Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi khiến anh tức giận, Tiêu Chiến hoàn toàn điên tiết đi đến ưuats vào mặt cả hai...

"Hai người làm cái gì vậy? Nhất Bác em nói đi...cậu ta là ai? Hai người...hai người"

Anh đang nắm cánh tay cậu kéo ra khỏi người Khả Ân...

"Đi về...em về đây"

Cậu đẩy mạnh anh ra xa khiến anh té nhào xuống đất...

"Điên à! Anh loạn đủ chưa?"

Khả Ân bên cạnh nhếch môi lên cao nhưng sau đó liền giả tạo uỷ khuất vớ lấy quần áo dưới sàn che chắn mình lại cúi đầu nói.

"Xin lỗi anh...nhưng em và Nhất Bác..."

Tiêu Chiến nằm trên đất mà nước mắt rơi không ngừng...anh đáng nhận lại từ cậu những hành động thế sao? Người ta ngồi đó dỗ dành nhân tình còn anh bị cậu đẩy trên nền đất lạnh lẽo...

Anh ngồi dậy chạy đến tát thẳng vào mặt Khả Ân khiến Vương Nhất Bác trợn mắt mà xoay qua xoa xoa mặt Khả Ân....

"Khốn nạn, xin lỗi cậu là đang phá hoại hạnh phúc gia đình người khác...cậu còn là con người không"

Khả Ân dường như đúng theo kịch bản của y sau đó khóc lóc tựa vào lòng Vương Nhất Bác...tát tôi? Sỉ nhục tôi qua rồi...

"Em còn ngồi đó? Vương Nhất Bác...anh mới là vợ em, em lại đối xử với anh như vậy?"

Vương Nhất Bác đang xoa xoa mặt Khả Ân sau đó thì Tiêu Chiến đang đứng đó mà điên dại kéo cậu về, cậu hất tay anh ra....

"Điên đủ chưa? Cút" Cậu tức tối nắm chặt tay anh lại tránh làm loạn mà quát vào mặt anh.

Tiêu Chiến như một pho tượng mà đứng đó nhìn cậu...anh từ từ thả tay cậu xuống, cậu mắng anh, cậu nɠɵạı ŧìиɧ mà cậu còn dám mắng anh? Rốt cuộc cậu không hài lòng với anh điểm nào? Người ta nói chí phải vị Vương tổng cao sang nào đó chỉ chơi chán rồi sẽ bỏ mà thôi. Anh lại ngu muội đến như vậy tin những lời mật ngọt từ đáy tim dối trá kia.

Anh nhếch môi cười khổ nhìn hai con người bại hoại trước mặt...anh đã làm gì đến ngày hôm nay nhận lại đắng cay đến thế? Con cũng đã có với nhau, tất cả những gì anh có cũng đều bị câu mất.

Anh khóc? Cậu lại không an ủi anh, Giả dối! Tất cả là giả dối...hạnh phúc ảo làm cho anh mê luyến vào rồi thì bỏ mặc anh, giá như cậu đừng cho anh hi vọng...một hi vọng quá ảo....

"Vương Nhất Bác, em bảo anh cút? Em độc ác lắm...nếu như ngày hôm nay em không về mà vẫn cố chấp bên người ta thì em đừng gặp lại anh nữa...tôi đã lầm, đã lầm cả con người của em!"

______________________________

Nói trước các cô một chuyện là cốt truyện có tình tiết giống với phim Sự Quyến Rũ Của Người Vợ :))