Người của trường đua vẫn đang kiểm soát sân bãi, mọi người thay quần áo xong, đều ngồi trong phòng thay đồ để chờ thông báo, không vội vàng ra ngoài.
Phòng thay đồ của nam và nữ được ngăn cách bởi một bức tường.
Chủ đề thảo luận của đám con trai, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài cái. Dáng người ai nấy đều cao ráo, khí thế thì không ai chịu thua ai.
“Thấy chưa, người anh em, đây là cơ bụng.”
“Ái chà, có cơ bụng là ghê gớm lắm hả? Anh đây cao 1m82, hơn cậu hẳn 2cm.”
Nội dung tiếp theo trở nên khó hiểu hơn, giọng điệu bỡn cợt kéo dài, thật không đâu vào đâu.
Phòng thay đồ nữ thì là một câu chuyện khác.
Các cô gái nói chuyện với nhau nhẹ nhàng, cơ bản đều là hỏi những câu như “Trước kia cô từng ngồi xe đua chưa”, “Bộ quần áo này của cô mặc như thế nào”, “Chiếc áo này xấu quá” và các vấn đề tương tự.
Hài hoà theo cách khác nhau.
Mạnh Ninh thay quần áo xong, đi ra mở tủ, kiểm tra xem có tin nhắn nào chưa đọc trên điện thoại hay không.
Nào ngờ, thật sự có một tin từ Giang Trạch Châu: [ Thay xong quần áo chưa? ]
Mạnh Ninh: [ Thay xong rồi. ]
Dừng một chút, cô lịch sự hỏi lại: [ Anh thay xong rồi sao? ]
Giang Trạch Châu: [ Ừm, ra ngoài không? ]
Mạnh Ninh: [ Trường đua đã chuẩn bị xong chưa? ]
Giang Trạch Châu: [ Không rõ. ]
Mạnh Ninh khẽ cắn môi dưới, ngón tay chạm vào bàn phím chợt dừng lại trên không trung, cách màn hình chừng 1cm.
Giang Trạch Châu: [ Em không chán sao? ]
Đua xe khác với bất kỳ ngành nghề nào, nó tượng trưng cho khát vọng chinh phục sự hoang dã. Và tay đua điều khiển chiếc xe, là người có hormone tràn đầy sự kí©h thí©ɧ. Đó là lý do tại sao, bên cạnh các tay đua, không bao giờ thiếu những người khác giới.
Các cô gái trong phòng thay đồ, cơ bản đều là đến cùng với các tay đua của câu lạc bộ, không phải bạn gái thì là đối tượng tán tỉnh. Trước khi đến trường đua, đã cùng nhau ăn một bữa cơm, có chủ đề nói chuyện chung. Đến đây rồi, vẫn tiếp tục bàn luận về chủ đề đó.
Dùng một từ không thích hợp để nói, thì Mạnh Ninh là một con cá lọt lưới.
Mạnh Ninh: [ Nghịch điện thoại một lúc là được. ]
Giang Trạch Châu: [ Tôi rất chán. ]
Anh không cho cô cơ hội từ chối: [ Ra ngoài nói chuyện với tôi. ]
Mạnh Ninh bất lực cười một cái, đồng ý: [ Được. ]
Đẩy cửa phòng thay đồ ra, không ngờ Giang Trạch Châu đã sớm đứng ở ngoài hành lang. Nghe thấy động tĩnh, anh quay người lại, ánh mắt nhìn về phía cô từ trên xuống dưới một lượt, “Sao em lại chọn bộ đồ đua này?”
Lúc chọn đồ, đối phương đều không có mặt, không ngờ hai người lại chọn trang phục giống hệt nhau. Chỉ khác là, một bộ dành cho nam, một bộ dành cho nữ.
Mạnh Ninh có chút ngượng ngùng, “Tôi chọn bừa thôi.”
Ai mà biết được, lại mặc đồ đôi với anh.
Vẻ mặt Giang Trạch Châu vẫn bình thản như cũ: “Rất tốt, người yêu thì nên mặc đồ đôi.”
Mạnh Ninh im lặng một giây, nhịp tim vô thức đập nhanh.
Giang Trạch Châu quay đầu hướng ra bên ngoài, “Đi dạo nhé?”
Mạnh Ninh: “Được.”
Đối mặt với gió đêm, bọn họ đi đến khán đài cao vài chục mét. Trong trận giao hữu trước giờ đua xe của các cặp đôi, đã có hơn chục chiếc xe đua đậu trên đường đua. Giống như những con dã thú đang ngủ yên trong rừng sâu, tiếng gầm của động cơ cắt ngang bầu trời đêm, chỉ cần một tín hiệu thì ngay giây tiếp theo, nó sẽ giơ móng vuốt và nuốt chửng cả thế giới.
Các tay đua lần lượt bước ra, xen kẽ với nhân viên, ngồi vào ghế lái.
Mạnh Ninh tò mò: “Anh đã lái xe đua bao giờ chưa?”
Hôm nay có hai câu lạc bộ đến đây, Giang Trạch Châu chỉ nói về một bên, “Trước đây tôi thuộc câu lạc bộ này.”
Mạnh Ninh kinh ngạc, mí mắt khẽ run lên, “Cái gì?”
Giang Trạch Châu bật cười: “Rất khó tin sao?”
Đúng là rất khó tin.
Điều dễ dàng nhận thấy ở một tay đua là tính cách bất cần, ẩn dưới vẻ ngoài không màng thế sự là bản chất hoang dã, khó thuần phục. Tất cả những điều trên, Mạnh Ninh đều không thấy ở Giang Trạch Châu. Trong nhận thức của cô, Giang Trạch Châu là người trưởng thành và ổn định, cho nên mới có thể phát triển tư bản Hoa Duệ thành một trong những công ty đầu tư lớn nhất trong ngành.
Chỉ là, cô đã bỏ qua một điều, công ty của Giang Trạch Châu không chỉ là công ty đầu tư bình thường, mà là đầu tư mạo hiểm.
Đầu tư mạo hiểm, rủi ro cao, lợi nhuận cũng cao. Tương tự như việc đi cà kheo trên mép vách đá, bất cẩn một chút là rơi xuống vực sâu, muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.
“Nói thế nào đây, có lẽ tôi đã quen với dáng vẻ mặc vest của anh hơn?”
“Mặc đồ đua rất lạ sao?”
“Không lạ.” Mạnh Ninh liếc anh một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, “Rất đẹp.”
Giang Trạch Châu thu lại toàn bộ động tác nhỏ của cô vào đáy mắt, khẽ nhếch môi cười nhẹ.
_
Trận giao hữu sắp kết thúc.
Tiết mục quan trọng nhất tối nay, là đua xe đôi.
Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu lần lượt lên xe, hơn chục chiếc xe tập trung ở điểm xuất phát, chuẩn bị khởi động.
Ba mươi giây đếm ngược.
Mạnh Ninh nhìn chằm chằm bảng đếm ngược, tay trái tay phải di chuyển khắp nơi, tìm một điểm tựa trong xe để giữ chặt. Bộ đua dày cộm, dễ dàng che đi đường cong trên cơ thể một người. Nhưng khi thắt dây an toàn, vẫn có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn nhô lên của cô.
Từ mái tóc đến đầu ngón tay, đều bộc lộ cảm xúc của cô ngay lúc này.
Căng thẳng đến mức nín thở.
Giang Trạch Châu cảm thấy buồn cười: “Tôi nói này, Mạnh Ninh---”
Bảng đếm ngược tạm dừng.
Giọng nói Mạnh Ninh run run: “Anh muốn nói gì?”
Giang Trạch Châu: “Đừng căng thẳng.”
Mức độ an ủi bằng không, Mạnh Ninh bật cười, “Ồ.”
Giang Trạch Châu nói: “Đã từng ngồi xe go-kart chưa? Đây cũng giống như vậy.”
Bảng đếm ngược, chỉ còn năm giây cuối cùng.
Mạnh Ninh bị lời nói của Giang Trạch Châu làm cho phân tâm, hơi quay đầu lại: “Xe go-kart có thể lái nhanh đến thế sao?”
Ba giây cuối cùng.
Giang Trạch Châu: “Em nghĩ, tốc độ cao nhất của xe tôi là bao nhiêu?”
Mạnh Ninh đoán: “300km/h?”
Một giây.
Động cơ nhen nhóm, toàn thân run rẩy.
Đèn lệnh bật sáng, một tiếng đùng vang lên---
Trong xe, Giang Trạch Châu nghe lời cô: “300km/h, không phải là không được.”
Chiếc xe giống như một con chim sợ hãi, bay đi trong tích tắc.
Các con trỏ của bảng điều khiển chuyển động nhanh chóng, tốc độ của chiếc xe lập tức tăng vọt lên 200km/h. Đến khúc rẽ, tốc độ không giảm mà còn tăng lên, anh không chút do dự mà nhấn ga xuống, tốc độ đã lên đến 300km/h.
Thần sắc Giang Trạch Châu lạnh lùng, môi mím lại, hai mắt sáng ngời như chim ưng trên bầu trời.
Cả người toát ra sự tàn nhẫn.
Động tác tay không chút do dự, anh dứt khoát chuyển số, đạp ga, phanh lại và vượt qua góc rẽ, bánh xe trôi trượt một đường rất đẹp.
Đã lâu không chạm vào tay lái của xe đua, anh tưởng mình đã quên đi cảm giác hồi hộp của loại kí©h thí©ɧ này, nhưng hiển nhiên, nhất cử nhất động đều đã in sâu vào máu tuỷ.
Mạnh Ninh không tài nào thích ứng được, tay nắm lên nắm cửa, hai mắt nhắm chặt, tốc độ xe quá nhanh khiến nhịp tim của cô cũng tăng cao. Lúc đi qua khúc cua trước mặt, cả người cô gần như trôi ra ngoài, may mắn là dây an toàn ở ngực và bụng đã được siết chặt.
Mới đầu, mọi người đều điên cuồng chạy đua.
Vòng chạy rất dài, trước khi đi được nửa đường, hầu như mọi người đều chú ý đến, chiếc xe phía trước giảm tốc độ dần dần, sau đó rời khỏi làn đường trong cùng, dừng lại ở làn đường thẳng.
Dừng lại không phải chiếc xe nào khác, mà là xe của Giang Trạch Châu.
Anh nhanh chóng tháo dây an toàn, cởi mũ bảo hiểm rồi bước ra khỏi xe, vòng qua ghế lái phụ và mở cửa.
“Mạnh Ninh?”
“Em sao rồi?”
“Mạnh Ninh?”
Giang Trạch Châu gọi tên cô, cúi người cởi dây an toàn.
Cởi mũ bảo hiểm ra, sắc mặt cô tái nhợt, giữa trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Hít thở không khí trong lành, Mạnh Ninh vừa muốn lên tiếng thì cảm giác chua xót chợt xộc thẳng xuống cổ họng. Cô không kìm được, đẩy Giang Trạch Châu ra, cúi rạp người trên mặt đất.
Vài chiếc xe theo sau cũng dừng lại.
Chu Dương vội vàng chạy tới, “Có chuyện gì vậy?”
Giang Trạch Châu nhíu mày: “Lái nhanh quá, không thích ứng được.”
Chu Dương giật mình, “Vậy…”
Giang Trạch Châu nói: “Các cậu chơi tiếp đi.”
Chu Dương: “Hai người thì sao?”
Trước khi đi, Giang Trạch Châu liếc anh ta, ý tứ rõ ràng: “---Cô ấy không thoải mái, tớ đưa cô ấy về nhà, cậu có thể lái xe của tớ.”
Chu Dương bất động tại chỗ, nhìn Giang Trạch Châu đi về phía Mạnh Ninh, khom người rồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà cả đời này anh chưa từng dùng, hỏi Mạnh Ninh: “Có thể đứng dậy không?”
Mạnh Ninh ngại ngùng: “Chân tôi tê rồi.”
Thực ra, cô chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng Giang Trạch Châu lại diễn giải thành một ý nghĩa khác.
Giang Trạch Châu ngồi xổm xuống, quay đầu lại, ra hiệu cho cô: “Lên đi.”
Mạnh Ninh chớp mắt.
Giang Trạch Châu đột nhiên bật cười, hoàn toàn xoay người lại, vuốt tóc cô.
Mạnh Ninh từ nhỏ đến lớn đều không thích bị người khác vuốt tóc, bởi kiểu tóc cô chỉnh trang cả ngày sẽ rối tung. Nhưng Mạnh Hưởng lại rất thích làm như vậy, thường ỷ vào chiều cao, rảnh rỗi không có gì làm là lại vuốt tóc xoa đầu cô.
“Anh…”
“Từ lâu đã muốn vuốt tóc em rồi, mềm mại như trong tưởng tượng.”
“……”
Giang Trạch Châu thuận theo chiều dài của tóc cô, một tay đặt sau lưng cô, tay còn lại tìm kiếm điểm cố định dưới chân, mạnh mẽ bế cô lên theo kiểu công chúa.
Sau đó, mới muộn màn nhận thức được mà hỏi: “Em có phiền không?”
Mạnh Ninh không biết câu “Có phiền không” của anh, là hỏi việc xoa đầu cô, hay ôm cô.
Cô cụp mắt, không dám đối diện với anh, “Anh bỏ tôi xuống đi.”
Giang Trạch Châu: “Không phải tê chân sao?”
Mạnh Ninh: “Hiện tại chắc là ổn rồi.”
Giang Trạch Châu: “Nếu vẫn chưa ổn thì sao?”
Đắn đo do dự, Mạnh Ninh mím môi, nhất thời không biết trả lời ra sao.
Tiếng động cô trong trường đua càng lúc càng gần, lúc những chiếc xe kia đến gần họ, còn cố tình bấm còi inh ỏi.
Mạnh Ninh co người trong vòng tay Giang Trạch Châu, không dám nhúc nhích.
“Mạnh Ninh.” Anh đột nhiên gọi tên cô.
Mạnh Ninh hơi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh.
“Không cần xấu hổ.” Anh nghiêm túc nói, “Tôi ôm bạn gái của tôi, không phải ôm bạn gái của người khác; Em cũng được bạn trai mình ôm, không phải bạn trai người khác. Đây là chuyện rất bình thường, không cần thấy ngại ngùng, cũng không cần phải khó xử.”
“……” Mạnh Ninh nói, “Nhưng tôi rất nặng.”
“Vậy sao?”
Đi tới bãi đỗ xe, trước khi lên xe, bước chân Giang Trạch Châu đã dừng lại. Nghe vậy, anh hơi ước lượng Mạnh Ninh trong lòng.
Mạnh Ninh tưởng rằng anh sẽ vứt cô xuống đất, cổ họng kìm nén tiếng hét chuẩn bị cất lên, bàn tay ôm chặt lấy cổ anh, vùi đầu vào l*иg ngực đối phương.
Những gì cô suy đoán, hoàn toàn không xảy ra.
Có tiếng cười vang lên từ đỉnh đầu, giọng nói của anh vừa vui vẻ vừa thoải mái, “Em sợ gì chứ? Lẽ nào cho rằng, tôi sẽ ném em xuống?”
Mạnh Ninh xấu hổ với suy nghĩ của mình, “…Vậy anh ước chừng cái gì chứ?”
Giang Trạch Châu: “Tôi chỉ muốn cảm nhận thử xem, em nặng như thế nào.”
Mạnh Ninh: “Có thể cảm nhận được sao? Anh là cân người chắc?”
Giang Trạch Châu: “Có lẽ vậy?”
Mạnh Ninh: “Anh nghĩ tôi nặng bao nhiêu cân?”
Câu hỏi này là vấn đề chết người trong mối quan hệ nam nữ, có thể so sánh với câu hỏi thế kỷ là, nếu như em và mẹ anh nhảy xuống nước thì anh sẽ cứu ai.
Giang Trạch Châu dường như đã lường trước, lông mày nhếch nhẹ, không nhanh không chậm nói: “Không rõ nữa.”
“……”
Nói rồi cũng như chưa nói.
Mạnh Ninh bĩu môi, muốn thu lại bàn tay đang móc ở cổ anh.
Lại nghe thấy anh nói, “Chỉ là, tôi cảm thấy, ôm em không tốn sức chút nào.”