- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sắc
- Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau
- Chương 37
Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau
Chương 37
Chuyện năm đó Mạnh Ninh thích một người, Mạnh Hưởng cũng là tình cờ biết được.
Còn người kia là ai, họ tên là gì, trông như thế nào, chiều cao ra sao, Mạnh Hưởng đều không hay biết.
Mạnh Ninh và Mạnh Hưởng vô cùng thân thiết, hai chị em sống dưới cùng một mái nhà, ra vào mỗi ngày đều chạm mặt, muốn giấu giếm nhau chuyện gì cũng khó.
Nhưng khi đó, bất luận Mạnh Hưởng hỏi thế nào, Mạnh Ninh đều kín miệng như bưng.
Không cách nào tìm ra manh mối.
Vì thế, Mạnh Hưởng từng nổi giận với Mạnh Ninh.
Đại thiếu gia họ Mạnh làm mình làm mẩy, không đi học và tan học với Mạnh Ninh, không mang bữa sáng cho cô, ở trường gặp nhau cũng quay đi, vờ như không nhìn thấy.
Từ đầu đến cuối, Mạnh Ninh đều mỉm cười ôn hoà, không nịnh nọt, không giải thích, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Kiên trì được hai ba ngày, Mạnh Hưởng chủ động làm hoà, cậu ngượng ngùng hỏi Mạnh Ninh có muốn đến sân bóng rổ xem cậu thi đấu không.
Mạnh Ninh bật cười, nói: “Được.”
Chiến tranh lạnh kết thúc.
Kể từ đó về sau, Mạnh Hưởng không bao giờ hỏi bất kỳ điều gì liên quan đến chuyện đó nữa, chỉ là đáy lòng cảm thấy không thoải mái.
----- Tất cả mọi thứ liên quan đến cậu, dù là to hay nhỏ, Mạnh Ninh đều biết. Còn Mạnh Ninh, cô giữ tình cảm đó làm bí mật cho riêng mình. Và bí mật đó, chỉ có cô và Thẩm Minh Chi hay biết.
Mạnh Hưởng ở bên cô hơn mười năm, Thẩm Minh Chi mới ở bên cô một học kỳ.
Đó là lý do tại sao, Mạnh Hưởng luôn ghen tị với Thẩm Minh Chi. Thẩm Minh Chi cũng là một kẻ ấu trĩ khác, không có dáng vẻ của chị gái chút nào. Cô ấy thích dương dương tự đắc trước mặt Mạnh Hưởng rằng, cô ấy mới là người đối xử với Mạnh Ninh tốt nhất trên đời. Hai người họ, vì chủ đề này, mà tranh cãi từ năm mười mấy tuổi đến tận bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Mạnh Ninh lắc đầu thở dài, đánh giá bằng bốn từ, ấu trĩ và vô vị.
Mạnh Hưởng ấu trĩ và vô vị, ngoài mặt dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện này, nhưng trong lòng vẫn canh cánh không nguôi.
Cho đến hôm nay-----
Bí mật được công khai.
Biểu cảm trên khuôn mặt Mạnh Hưởng, phải nói là rất đặc sắc. Từ mơ màng đến kinh ngạc, sau đó hoảng loạn đến luống cuống tay chân.
“Người chị thích năm cấp ba là Giang Trạch Châu, nhưng---” Mạnh Hưởng nhẩm tính thời gian, “---Đã qua gần 9 năm rồi.”
“Thời gian trôi nhanh quá.” Mạnh Ninh bình thản cảm thán.
“……”
Phản ứng mà Mạnh Hưởng muốn không phải là như thế, cậu tức giận nhíu mày: “Em cho rằng, chị từ lâu đã không thích anh ta nữa rồi.”
Tiệm salon càng lúc càng đông người hơn. Mạnh Ninh kéo Mạnh Hưởng xuống lầu, rời khỏi tiệm salon. Hương thơm dầu gội nức mũi, dần chuyển thành hương hoa nhẹ nhàng.
Trong những bồn hoa ven đường, những bông hoa không tên đã nở rộ sắc hương.
Nhưng trên khuôn mặt lãnh đạm của Mạnh Ninh, ngay cả gió xuân cũng không tươi đẹp bằng.
“Đúng là từ lâu đã không thích anh ấy nữa rồi, nhưng mỗi khi nhớ đến anh ấy, tình cảm vẫn vẹn nguyên như ban đầu.” Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh nói chuyện này với Mạnh Hưởng. Trước kia cô không chia sẻ, bởi vì cô cảm thấy cách nhìn nhận tình yêu của nam và nữ không giống nhau. Tựa như việc, con trai không thể tin nổi, tại sao con gái có thể thích một người lâu đến vậy.
Chưa nói đến việc con trai không tin, ngay cả bản thân cô, cũng cảm thấy bao nhiêu năm yêu thầm của mình, vừa dông dài vừa vô thực.
Nói xong, mặt Mạnh Ninh đỏ bừng như phát sốt, xấu hổ chuyển chủ đề, “Thôi, không nói đến chuyện này nữa, buổi trưa ăn gì bây giờ?”
Mạnh Hưởng dứt khoát cự tuyệt, “Buổi trưa ăn gì quan trọng sao? Bây giờ, còn một vấn đề quan trọng hơn đây.”
Mạnh Ninh: “Vấn đề gì?”
Mạnh Hưởng đột nhiên dừng bước, khiến Mạnh Ninh cũng đứng lại theo. Cô quay đầu, thắc mắc quay về phía cậu.
“Em hỏi chị một câu.”
Hiếm khi cậu trở nên nghiêm túc như thế.
Mạnh Ninh nhướng mày.
Mạnh Hưởng: “Ai theo đuổi ai?”
Trên thực tế, căn bản không hề có cái gọi là quá trình theo đuổi, bởi vì bọn họ chỉ là giả. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói ra lời này, vì thế trong lòng cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc là ai theo đuổi ai mới được?
Cuối cùng, cô nói: “Giang Trạch Châu theo đuổi chị.”
Khuôn mặt u ám của Mạnh Hưởng lúc này mới sáng lên một chút, “Thế còn tạm được.”
Mạnh Ninh cười: “Quan trọng thế sao?”
Mạnh Hưởng: “Đương nhiên quan trọng rồi, chị là chị của em đó! Trong mắt em, không có ai ưu tú hơn chị, trên đời này cũng không có một người đàn ông nào xứng với chị hết.”
Mạnh Ninh: “Vậy thì chị phải độc thân cả đời sao.”
Mạnh Hưởng không để tâm: “Độc thân cả đời thì độc thân cả đời, dù sao em sẽ kiếm tiền nuôi chị.”
Tuổi trẻ bướng bỉnh và phóng khoáng, một lời hứa suông nhẹ như gió, có thể khiến người ta cảm động về lâu về dài.
Mạnh Ninh chớp mắt, đột nhiên vươn tay chọc vào eo cậu, đều là cơ bắp, cứng như một tấm ván gỗ. Cô cong môi lẩm bẩm, “Nếu ba mẹ chị mà nghe thấy câu nói này của em, chắc chắn sẽ đánh vài trận đòn.”
Mạnh Hưởng chợt quay đầu nhìn cô, “Lừa chị thôi, em chỉ mong sao chị sớm kết hôn, để em lừa tiền từ chỗ anh rể.”
Mạnh Ninh cuộn tay lại, chuẩn bị vung lên: “Mạnh Hưởng---”
Mạnh Hưởng co chân bỏ chạy, cậu cậy thế chân dài, dễ dàng bỏ lại Mạnh Ninh phía sau. Nhưng cậu giảm tốc độ, giữ khoảng cách chừng 300m với cô.
Giống như, dắt chó đi dạo.
_
Một ngày cuối tuần không có gì để làm.
Mạnh Hưởng cả ngày ôm điện thoại chơi game, Mạnh Ninh không có ý dò xét, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói nhõng nhẽo của cô gái nào đó, còn chưa nghe thấy cô gái kia nói gì, Mạnh Hưởng đã bật micro, mắt rủ xuống, giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn.
“Ai mời con gái vào game đấy? Có thể đừng nói, anh trai à người ta rất ngốc có được không? Chết ba mươi lần còn không biết đường im miệng à?”
“……”
Trong nháy mắt, mọi thứ rơi vào trầm mặc.
Động tác đẩy cửa của Mạnh Ninh cũng trở nên thận trọng hơn, sợ rằng sẽ chọc tức vị đại thiếu gia kia.
Cô đặt đĩa hoa quả trên tay lên bàn, quay người rời đi mà không nói một lời.
“---Chị.” Mạnh Hưởng đặt điện thoại lên bàn, ngẩng đầu lên, mỉm cười rạng rỡ nhìn cô, “Lát nữa đi xem phim không? Nghe nói mới có rạp chiếu phim ngoài trời, không khí rất tốt.”
Micro điện thoại vẫn chưa tắt.
Bằng không, đồng đội của cậu đã không hét lên: “Mỗi lần Mạnh Hưởng nói chuyện với chị gái, đều như biến thành một con người khác vậy.”
“Làm ơn, nếu chị tôi mà cũng xinh đẹp như thế, thì ngày nào tôi cũng bám dính lấy chị ấy.”
“Mạnh Hưởng, người anh em tốt, chị cậu có bạn trai chưa? Cậu có phiền nếu tôi trở thành anh rể cậu không?”
Giao diện trò chơi hiển thị hai chữ “Chiến thắng”.
“Chị tôi có bạn trai rồi, đám xấu xí các cậu cút ra xa một chút.” Mạnh Hưởng lạnh giọng, “Không đánh nữa, chán rồi.”
Nói xong, cậu thoát khỏi trò chơi.
“Chị, rạp chiếu phim ngoài trời?”
“Ừm…” Mạnh Ninh từ chối, “Chắc là không được rồi.”
“Tại sao?” Mặt cậu sa sầm xuống.
Mạnh Ninh nói: “Mười phút trước, Giang Trạch Châu hẹn chị đi ăn tối, chị đã đồng ý rồi.”
Nghe vậy, Mạnh Hưởng mặt không cảm xúc: “Hết một Thẩm Minh Chi, lại có một Giang Trạch Châu, em thật sự phục rồi.”
Mạnh Ninh bật cười.
Mạnh Hưởng rất dễ an ủi, lấy lòng cậu đôi ba câu, còn chưa đến năm phút đồng hồ, cậu đã bình thường trở lại. Dỗ dành Mạnh Hưởng xong, Mạnh Ninh xuống lầu, lấy điện thoại trong nhà để gọi cho phòng bảo vệ.
An ninh của tiểu khu rất nghiêm ngặt, các phương tiện bên ngoài đều phải được chủ nhà thông báo trước, mới được thông hành ra vào. Đăng ký xong, chưa đến hai phút, Mạnh Ninh đã nhận được tin nhắn từ Giang Trạch Châu: [ Tiểu khu của em, xe bên ngoài có thể vào không? ]
Mạnh Ninh: [ Anh vẫn lái chiếc xe đó, phải không? ]
Giang Trạch Châu: [ Ừm. ]
Mạnh Ninh: [ Có thể vào, tôi vừa gọi điện cho phòng bảo vệ rồi. ]
Giang Trạch Chua: [ Được. ]
Biệt phủ của Mạnh gia cách lối vào tiểu khu khá xa, cũng may chỉ vòng qua hai ngã rẽ là đến nơi. Giang Trạch Châu lái xe theo hướng cô chỉ dẫn, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, xe đã dừng ở dưới nhà cô.
Tiếng còi bíp bíp hai lần.
Điện thoại cũng rung lên: [ Tôi đang đứng dưới nhà em. ]
Mạnh Ninh đi tới ban công, nhìn xuống, thân hình màu đen đắm mình trong ánh nắng. Cô đáp: [ Tôi thấy anh rồi, chờ một chút, lập tức xuống ngay. ]
Gửi xong, cô vội vã chạy xuống lầu.
Vừa ra khỏi cửa lớn, qua hàng rào sắt ngoài sân, cô đã thấy có người nhanh hơn mình một bước. Động tác mở cửa xe, chuẩn bị ngồi lên, đột ngột dừng lại.
Bên kia, cửa xe tài xế cũng mở ra, có người bước xuống xe, vòng qua đầu xe.
Hai người đàn ông cao lớn, đứng dưới bóng râm, mặt đối mặt với nhau.
Nhìn từ xa, tuy thể lượng hai người tương đương nhau, nhưng một người mang phong thái thiếu niên, người kia là một người đàn ông trưởng thành và chững chạc.
Mạnh Hưởng: “Giang tổng, chào buổi chiều.”
Giang Trạch Châu: “Mạnh Hưởng, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”
Ngữ khí, lạnh lùng tương đương nhau.
Nhưng luận về khí thế, Mạnh Hưởng không có cửa sánh với Giang Trạch Châu.
Mặc dù Mạnh Hưởng là thực tập sinh, xem Giang Trạch Châu như thần tượng, nhưng tốt xấu gì cậu vẫn là công tử nhà họ Mạnh, là đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng. Rời khỏi chỗ làm, đứng trước cửa nhà mình, người ở đối diện cậu không còn là ông chủ, mà là bạn trai của chị gái. Không, bạn trai tạm thời mà thôi. Chưa có được sự gật đầu của bác trai và bác gái, chuyện giữa hai người họ không tính.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hưởng đứng thẳng người, “Nghe nói, anh đến đón chị tôi đi ăn?”
Giang Trạch Châu cân nhắc vài giây, “Nói đúng ra, là đi hẹn hò.”
Ánh mắt Mạnh Hưởng xẹt qua một tia sáng, cậu định thần nói: “Là thế này, chắc hẳn anh không biết, họ Mạnh chúng tôi có gia quy, không cho con gái uống rượu. Hi vọng, Giang tổng đừng để chị tôi đυ.ng đến một giọt rượu. Phải rồi, còn có giờ giới nghiêm, mỗi tối đều phải về nhà trước 10 giờ.”
Mạnh Ninh, người đứng cách đó không xa, hoàn toàn mơ hồ.
Nhà cô có gia quy từ khi nào?
Ai định ra giờ giới nghiêm?
Mạnh Ninh cau mày đi tới, đang định chen ngang, chợt nghe thấy Giang Trạch Châu cười, ôn hoà đáp, “Được”
“……”
Rõ ràng là Mạnh Hưởng không ngờ rằng Giang Trạch Châu sẽ đồng ý nhanh như vậy, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Anh chắc là, mình có thể làm được sao?”
Khoé miệng Giang Trạch Châu cong lên, “Có thể làm được.”
Mạnh Hưởng một mực chất vấn: “Ngộ nhỡ, không làm được thì sao?”
Một mực càn quấy và mặt dày hệt như lưu manh.
“---Mạnh Hưởng!” Mạnh Ninh hét lớn, bước tới cạnh cậu, hung hăng lườm một cái. Dưới đuôi mắt cô có một nốt ruồi nhàn nhạt, cô thu lại sát khí, lãnh đạm nhìn sang, thanh âm phát ra nhẹ nhàng như lông tơ, “Nước nóng trong nhà hình như sôi rồi, em vào trong xem đi.”
Thực ra cô muốn nói, Mạnh Hưởng, mau câm miệng lại.
Nhưng đàn ông rất giữ thể diện, trực tiếp phản bác không khác nào gϊếŧ chết cậu. Vì thế, Mạnh Ninh khéo léo mở lời, đuổi cậu vào nhà.
Mạnh Hưởng nhìn ngó xung quanh, nản chí: “Ồ.”
Đi được vài bước vào trong, cậu lại cất cao giọng: “Về nhà trước 10 giờ! Không được uống rượu!”
Mạnh Ninh xoay người, quay lưng về phía Giang Trạch Châu, lườm Mạnh Hưởng.
Ánh mắt Mạnh Hưởng quét qua cô, nhìn về phía Giang Trạch Châu.
Giang Trạch Châu nói: “Được.”
Mùa xuân cuối tháng 4 đầu tháng 5, các khóm hồng trước sân nhà đua nhau khoe sắc, một làn gió mát thổi qua, mang theo hương thơm phảng phất trong không khí. Mạnh Ninh dần định thần trở lại: “Em trai tôi thích nói đùa, anh đừng coi là thật.”
“Khá tốt, con gái nên về nhà sớm.” Giang Trạch Châu khẽ đáp.
Mạnh Ninh hơi sửng sốt.
“Lên xe đi, tôi đưa em đến một nơi.”
Giang Trạch Châu xoay người mở cửa. Trên ghế phụ, có một bó hoa hồng đỏ rất lớn, mỗi bông đều nở rộ, cánh hoa còn có vài giọt nước trong suốt lăn tăn, tươi đẹp vô cùng. Một bó hoa lớn, gần như chiếm trọn chỗ ngồi rộng rãi.
Anh không cho cô thời gian suy nghĩ, khiến cô choáng ngợp hồi lâu.
Lỗ tai Mạnh Ninh nóng lên, không tự nhiên thu tầm mắt, nhìn về phía Giang Trạch Châu: “Đây là?”
Giang Trạch Châu hơi nhướng mày, ngữ khí rất bình thản: “Lần đầu tiên hẹn hò, tôi nghĩ mua một bó hoa hồng đến gặp em sẽ trang trọng hơn, em chắc cũng sẽ vui vẻ.”
Dừng một chút, anh hỏi: “Mạnh Ninh, em thích hoa hồng không? Nếu không thích, lần sau tôi sẽ đổi sang hoa khác.”
Anh không hỏi cô có vui hay không, mà hỏi, cô có thích hoa hồng không?
Khó có thể tin được, một người như Giang Trạch Châu, lại có lúc suy xét tỉ mỉ đến thế.
Nụ cười nở rộ trên môi Mạnh Ninh, cô cầm lấy bó hoa, cánh hoa đỏ rực dường như cũng khiến gò má cô phiếm hồng. Cô không ngại ngùng, thoải mái nói: “Tôi rất thích, cảm ơn anh.”
Không biết có phải là ảo giác của cô không, mà dường như cô trông thấy, Giang Trạch Châu vừa thở phào nhẹ nhõm.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sắc
- Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau
- Chương 37