Trong suốt một tuần được Giang Trạch Châu đưa đón ngày đêm, Mạnh Ninh bắt đầu hoài nghi.
Liệu hai người tiếp xúc với nhau lâu ngày, có bị thói quen của đối phương ảnh hưởng hay không.
Giang Trạch Châu thoạt nhìn lạnh lùng, không màng thế đời. Nhưng mỗi khi hai người vô tình chạm mắt nhau, ánh mắt anh lại ẩn chứa một nét khó tả, rất thờ ơ, cũng rất đậm sâu.
Thần sắc thờ ơ, nhưng cử chỉ nhất động, đều tựa hồ mang theo sự tán tỉnh rõ ràng.
Giống như khoảnh khắc này---
Mạnh Ninh sững sờ một giây, sau đó chìm vào suy tư.
Trong hai giây ngắn ngủi, Giang Trạch Châu lại gửi đến một tin nhắn: [ Chỉ là muốn nghe giọng em, không có ý gì cả. ]
Không biết vô tình hay hữu ý, mỗi lần anh nhắn tin tới, trái tim Mạnh Ninh đều giống như trò tàu hải tặc trong công viên giải trí, lúc lên lúc xuống, khi lơ lửng trên không trung.
Lần trước, Giang Trạch Châu đã gọi cho cô. Lần này đổi lại, Mạnh Ninh gọi cho anh.
Điện thoại kết nối.
Im lặng chừng hai giây.
Mạnh Ninh dựa vào gối, phát ra âm thanh sột soạt.
“Anh đang làm gì thế?” Cô hỏi.
“Đang làm việc.”
Cách nhau bao làn sóng từ trường, cách nhau hàng chục con phố, nhưng khoảng cách giữa hai người, tựa như chỉ cách một bức tường.
Có lẽ do ánh trăng đêm nay sáng trong và uyển chuyển, cho dù giữ im lặng, vẫn có một cảm giác dịu dàng đến lạ lùng.
Trầm mặc một hồi.
Lúc Mạnh Ninh sắp chìm vào giấc ngủ, cô đột nhiên mở mắt.
“Có phải mỗi tối anh đưa tôi về nhà xong, sẽ quay lại công ty tăng ca?”
Giang Trạch Châu: “Mạnh Hưởng nói cho em?”
“Ừm.”
“Công việc của cậu ta nhàn rỗi nhỉ, chuyện này cũng biết.”
“……”
Tiếng bấm chuột bỗng dừng lại, Giang Trạch Châu dường như uể oải kéo giãn người, chiếc ghế cọ vào mặt đất, tạo ra âm thanh nhẹ.
Anh thản nhiên mỉm cười, nói: “Công việc có thể làm bất cứ lúc nào, nhưng thời gian ở bên bạn gái, một ngày chỉ có một chút mà thôi.”
Thời khắc này, Mạnh Ninh cảm thấy vô cùng may mắn, khi đang nói chuyện qua điện thoại với anh.
Bằng không, mặt cô sẽ đỏ bừng tựa gió xuân.
Một đêm không mơ mộng.
Mạnh Ninh ngủ rất say, sau khi tỉnh dậy cũng không thay đồ đi tập thể dục, mà làm biếng ở trên giường và nghịch điện thoại.
Không biết cuộc gọi kết thúc từ lúc nào, sau khi cúp máy, Giang Trạch Châu còn gửi tin nhắn cho cô: [ Ngủ ngon. ]
Lưu Bạch bưng đồ ăn sáng vào phòng, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là-----
Cả người Mạnh Ninh cuốn trong chăn bông, lăn 360 độ từ đầu giường đến cuối giường. Mái tóc dài rối tung, không thể nhìn rõ khuôn mặt cô.
“Mới sáng sớm mà làm gì thế hả?” Lưu Bạch nhíu mày, “Không có dáng vẻ của con gái một chút nào.”
“Mẹ.”
Mạnh Ninh ngồi khoanh chân, mỉm cười, “Chào buổi sáng.”
Lưu Bạch: “Có biết mấy giờ rồi không mà còn chào buổi sáng?”
Mạnh Ninh cầm dây chun, buộc tóc gọn gàng. Sau đó, cô đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, miệng đầy bọt kem đánh răng, mơ hồ nói một câu gì đó. Nhưng Lưu Bạch không nghe hiểu.
Súc miệng xong, Mạnh Ninh ra ngoài, “Mạnh Hưởng đâu ạ?”
Lưu Bạch: “Vừa đi chạy về. À phải rồi, đây cũng là bữa sáng mà ban nãy thằng bé đến cửa hàng con thích để mua cho con, nhân lúc còn nóng, mau ăn đi.”
Mạnh Ninh: “Con biết rồi.”
Dậy sớm tập luyện, chỉ có tác dụng vào các ngày trong tuần. Khi đến cuối tuần, tinh thần và cơ thể cô đều rơi vào trạng thái lười biếng.
Ăn sáng xong, Mạnh Ninh xuống lầu, bắt gặp Mạnh Hưởng đi ra từ phòng tắm.
Mạnh Hưởng mộ tay cầm điện thoại, cau mày than thở: “Mãi chưa lấy được xe, phiền phức quá.”
Mạnh Ninh cười: “Hôm đó là em từ chối chị cho họ thêm tiền để đẩy nhanh quá trình.”
Mạnh Hưởng liếc cô: “Chủ yếu là vì em lo cho mức lương ít ỏi của chị đó. Chị, em rất tò mò, tại sao chị không ở lại nước ngoài? Có biết bao nhiêu dàn nhạc quốc tế mời chị gia nhập, tại sao chị một mực muốn trở về nước, còn làm việc trong một vũ đoàn ballet nhỏ như thế?”
Đứa trẻ không ở nước ngoài lâu, đại khái không cách nào lý giải được.
“Bởi vì mọi người đều ở đây.” Mạnh Ninh uống một ngụm nước, mím môi, đối mặt với ánh mặt trời ấm áp rồi nói, “Ở nước ngoài rất tốt, có thể toả sáng trên sân khấu đẳng cấp thế giới, còn có vô số người theo dõi màn diễn tấu của chị. Loại người nào cũng có, nhưng không ai trong số họ là gia đình của chị.”
Mọi người đều khao khát được đứng trên những ngọn núi lớn, những mảnh đất thuộc về riêng mình.
Nhưng so với điều đó, Mạnh Ninh mong muốn được trở về nơi được gọi là nhà hơn.
Ánh mắt của Mạnh Hưởng thay đổi, vừa sùng bái vừa xúc động.
Mới sáng sớm đã sến sẩm, Mạnh Ninh tự mình nuốt không trôi, nhanh chóng đổi chủ đề, “Chị giúp em hỏi người bán hàng, xem có thể lấy xe sớm hơn không. Ngày nào em cũng bắt xe đi làm, cũng không tiện cho lắm.”
Mạnh Hưởng vắt chéo chân, bất cần đáp: “Bắt xe cũng tốt mà, đỡ mất một khoản phí gửi xe.”
Mạnh Ninh chế nhạo: “Tiền gửi xe có thể đắt hơn tiền bắt xe bao nhiêu chứ?”
Mạnh Hưởng mở điện thoại, tập trung chơi trò chơi, không nói chuyện với Mạnh Ninh nữa.
Hai chị em nhà họ, luôn quan tâm đến chuyện của đối phương hơn là chuyện của mình. Mạnh Ninh hỏi người bán xe xong, sờ tóc của mình, cảm thấy tóc mái đã dài, quyết định ra ngoài đi cắt tóc.
Cô kéo theo Mạnh Hưởng.
Mạnh Hưởng: “Trò chơi của em vẫn chưa kết thúc, đợi một lúc.”
Mạnh Ninh thúc giục: “Không thể tạm dừng sao?”
Mạnh Hưởng cười đến độ hai vai run lên: “Thực sự không thể.”
Vì thế, cô vừa phải đợi người bán xe trả lời, vừa phải đợi Mạnh Hưởng đánh xong trận game.
_
Cùng lúc đó, tại phòng khách VIP của cửa hàng Porsche 4S, người quản lý đang lần lượt xác nhận các nội dung bảo trì trên máy tính.
Hai tờ giấy được in ra, người quản lý đưa cho người ngồi đối diện.
Quản lý: “Giang tổng, đây là nội dung của buổi bảo dưỡng xe hôm nay, anh có thể xem qua.”
Cửa kính đột nhiên mở ra, có người vội vàng bước vào. Nhìn thấy bên trong đang bàn việc, cánh cửa lập tức khép hờ lại, người bên ngoài nói: “Thật xin lỗi, quản lý Trương, có thể ra ngoài một lúc không?”
Quản lý khó xử: “Tôi…”
Giang Trạch Châu: “Không sao, tôi không vội.”
Quản lý: “Cảm ơn anh đã thông cảm.”
Bức tường kính ngăn cách hai không gian, tuy nhiên khả năng cách âm cực thấp.
Cuộc nói chuyện bên ngoài, lọt vào tai rất rõ ràng.
“Tuần trước không phải có khách đến đặt chiếc xe Cayenne sao? Nhưng không có sẵn, phải đợi mất một thời gian. Hôm nay, chị gái của vị khách đó gọi điện tới, hỏi có thể đẩy nhanh quá trình không?”
“Đẩy nhanh thì có thể, nhưng…”
“Đối phương nói, có thể trả thêm tiền.”
“Lát nữa tôi sẽ liên lạc thử. Phải rồi, vị khách đó tên gì?”
“Họ Mạnh, tôi không nhớ tên. Nhưng tôi nhớ tên của người chị gái, là Mạnh Ninh.”
“Tôi nhớ ra rồi, chị cậu ấy là người đã trả toàn bộ số tiền mua xe, xem ra rất chiều em trai của mình.”
“Đúng thế, vậy làm phiền anh rồi.”
“Không có gì.”
Sau đó, quản lý Trương xoay người, quay trở lại phòng tiếp khách. Vừa ngồi vào chỗ, Giang Trạch Châu đã nhìn chằm chằm anh ta, giọng nói lạnh lùng và trầm thấp vang lên, “Cậu xem giúp tôi, người mua xe, có phải tên là Mạnh Hưởng?”
Quản lý phản ứng lại, “Vừa rồi… anh nghe thấy sao?”
Giang Trạch Châu không phí lời, “Giúp tôi kiểm tra xem, có phải vị khách đó tên Mạnh Hưởng, chữ Hưởng trong hồi hưởng, 20 tuổi, người Giang Thành.”
Quản lý Trương hiển nhiên bối rối, “Chuyện này liên quan đến bảo mật khách hàng, thật xin lỗi, Giang tổng.”
Giang Trạch Châu rút một tấm thẻ từ trong túi ra, mặt không biểu cảm, trầm giọng nói: “Tiền đẩy nhanh tiến độ lấy xe, thanh toán bằng thẻ tôi. Chỉ cần có thể nhận được xe càng sớm càng tốt, bao nhiêu tiền không thành vấn đề.”
Đất Nam Thành không thiếu phú nhị đại, nhưng sự giàu có của Giang Trạch Châu thì ở một đẳng cấp khác.
“Tôi có thể hỏi một câu không, mối quan hệ của Giang tổng và Mạnh Hưởng---” Hỏi một nửa, quản lý Trương liền dừng lại. Thăm dò khách hàng là điều tối kỵ, anh ta vội vàng nhận lỗi, “Thật xin lỗi, anh hãy coi như chưa nghe thấy.”
“Tôi là anh rể tương lai của cậu ta.” Ngữ khí Giang Trạch Châu rất bình thản, “Đây xem như quà ra mắt cho em vợ tương lai mà thôi.”
_
Lúc nhận được cuộc gọi từ người bán xe, Mạnh Ninh vừa gội đầu xong, đang ngồi trước gương và đợi cắt tóc.
Thấy người bán xe gọi tới, Mạnh Ninh ra hiệu cho Mạnh Hưởng: “Em nghe đi.”
Mạnh Hưởng nhận lấy.
“Mạnh tiểu thư, xin chào.”
“Ừ, chị tôi đang cắt tóc, có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”
“À, là Mạnh tiên sinh sao?”
“Ừ.” Mạnh Hưởng hỏi, “Là chuyện lấy xe, phải không?”
“Đúng vậy. Đại khái là vào Chủ Nhật tuần sau, ngài có thể đến lấy xe được rồi.”
Salon cắt tóc không có nhiều người, thợ cắt tóc vẫn chưa đến. Mạnh Hưởng ngồi ngay cạnh Mạnh Ninh, âm thanh từ điện thoại truyền tới, cô cũng nghe rất rõ ràng.
Mạnh Ninh nhẹ giọng nói: “Em hỏi xem bên đó muốn bao nhiêu, lát nữa cắt tóc xong chị sẽ chuyển khoản.”
Mạnh Hưởng lặp lại y nguyên.
Không ngờ, đối phương lại nói: “Không cần, anh rể của ngài đã thanh toán xong rồi.”
Mạnh Hưởng mơ màng: “Anh rể?”
Mạnh Ninh cũng ngây người: “Em chỉ có một mình chị là chị gái, lấy đâu ra anh rể nào?”
Mạnh Hưởng: “Đúng thế, em chỉ có mình chị mà.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Im lặng.
Chợt vụt qua một suy nghĩ.
Hai người tâm linh tương thông, cùng nghĩ đến một người.
Mạnh Ninh: “Không phải chứ?”
Mạnh Hưởng: “Không phải chứ?”
Đầu dây bên kia, người bán xe lịch sự giải đáp thắc mắc của hai người, “Là Giang Trạch Châu tiên sinh đã trả tiền.”
“……”
Cúp máy.
Ánh mắt của Mạnh Hưởng và Mạnh Ninh, chạm nhau qua gương. Mạnh Hưởng không nói nên lời, vừa kinh ngạc, vừa hoài nghi. Lúc chạm mắt với Mạnh Ninh, cậu bất lực, “Chị à.”
Mạnh Ninh: “Ừ?”
Mạnh Hưởng nói: “Kiểm soát biểu cảm trên mặt một chút đi.”
Mạnh Ninh: “Cái gì?”
Khoé miệng Mạnh Hưởng thẳng tắp, so sánh với độ cong trên môi Mạnh Ninh, quả nhiên tương phản rõ rệt.
“Cười khoa trương quá rồi.”
“Có sao?” Cô cố gắng kìm nén nụ cười, nhưng khuôn mặt sáng ngời trong gương lại không ngăn được gió xuân.
Thợ cắt tóc vội vàng chạy đến, phá tan niềm vui quá độ của cô.
Trong lúc đang cắt tỉa tóc, Mạnh Ninh thi thoảng cảm nhận được ánh mắt phẫn uất đang nhìn mình từ đằng sau.
Cậu em trai này của cô --- là một trong những người yêu cô nhất cuộc đời. Cậu nhỏ nhen và ích kỷ, có thể cho phép tất cả mọi người trên thế giới đối xử tốt với Mạnh Ninh, nhưng không cho phép ai vượt qua mình, đối xử tốt với Mạnh Ninh hơn cậu. Ngay cả dấm của Thẩm Minh Chi, cậu còn có thể ăn, huống hồ là dấm của Giang Trạch Châu?
Cắt tóc xong, Mạnh Ninh giả bộ không biết gì, nhẹ nhàng nói một câu: “Về nhà thôi, Tiểu Hưởng.”
Mạnh Hưởng buồn bực: “Em không về, em muốn trở thành một chú chó hoang, đi dạt khắp mọi nơi.”
Mạnh Ninh kiễng chân, xoa đầu cậu như một chú cún, “Làm sao thế, bạn trai chị đối xử tốt với em, em còn không vui?”
Mạnh Hưởng phẫn nộ: “Em cảm thấy, anh ta đang mua chuộc em bằng tiền.”
Mạnh Ninh chế nhạo, cười một tiếng: “Chút tiền đó đã có thể mua chuộc được em rồi sao?”
Mạnh Hưởng nhíu mày, trong lòng bối rối, giằng co mấy chục giây mới nói, “Không phải là mua chuộc em, mà là mua chuộc chị. Chị, em cảm thấy em và chị Minh Chi cộng lại, đều không bằng vị trí của anh ta trong lòng chị.”
Lông mày của Mạnh Ninh hơi chau lại, mắt cô cong lên, nhìn như đang cười nhưng trong mắt lại thập phần lãnh đạm.
Thật lâu sau, cô thở dài một hơi, nói: “Tiểu Hưởng, em có nhớ, hồi cấp ba chị từng thích một chàng trai không?
Tất cả những điều liên quan đến Mạnh Ninh, cho dù là nhỏ nhặt nhất, Mạnh Hưởng đều nhớ rõ, “Em nhớ.”
Mạnh Ninh không biết, mỗi lần cô nhắc đến Giang Trạch Châu, dù tâm trạng có không tốt đến đâu thì khoé môi vẫn cong lên một đường vòng cung dịu dàng. Giọng nói cô nhẹ nhàng vang lên, chậm rãi, nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ: “Người đó, là Giang Trạch Châu.”