- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sắc
- Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau
- Chương 20
Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau
Chương 20
Động tác lau tóc của Giang Trạch Châu đột nhiên dừng lại, ngay lập tức, sắc mặt trở nên vô cảm: “Mới sáng sớm cậu đã chạy tới đây để chọc giận tớ phải không?”
Sau khi phản ứng lại lời mình vừa nói, Chu Dương xoa lông mày, cảm thấy bản thân thật nực cười, “Không phải, chỉ đùa một chút thôi.”
Chuông cửa vang lên, bữa sáng đã tới.
Bữa sáng của Duyệt Giang Phủ, ngập tràn màu sắc và hương vị.
Chu Dương vừa tỉnh dậy đã chạy đến đây, chưa ăn sáng, bèn ngồi xuống trước mặt Giang Trạch Châu dùng bữa.
“Phải rồi, rốt cuộc tối qua cậu đã đi đâu?” Chu Dương hỏi.
“Ở nhà.”
“Ba mẹ cậu đi đâu rồi sao?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao toàn thân nồng nặc mùi rượu?”
Giang Trạch Châu không đáp, cúi đầu ăn sáng.
Anh cúi đầu, đôi mắt và lông mày hiện lên vẻ mệt mỏi trông thấy, không phải tắm rửa là có thể rửa sạch. Bình thường Giang Trạch Châu không nói nhiều, hiện tại càng thế, xung quanh như bao bọc bởi một luồng khí lạnh run.
Chu Dương rất ít khi thấy trạng thái này của anh, vì thế im lặng, không hỏi thêm.
Ăn sáng xong, Giang Trạch Châu về phòng ngủ bù.
Chu Dương không có việc gì, ngồi ngoài phòng khách xem phim.
Bộ phim ba tiếng, đặc biệt dài. Lúc bài hát kết thúc phim kết thúc, tiếng đồng hồ báo thức trên điện thoại ở góc phòng khách cũng vang lên. Chu Dương tưởng là điện thoại của mình, nhưng chạm vào màn hình một cái, mới phát hiện không phải, bèn lần theo tiếng nhạc để tìm điện thoại.
Một giờ chiều.
Giang Trạch Châu làm gì mà đặt báo thức vào giờ này?
Đoán chừng là có chuyện.
Chu Dương cầm điện thoại, gõ cửa phòng Giang Trạch Châu vài lần, bên trong mới có động tĩnh.
Cửa vừa mở ra, Giang Trạch Châu sắc mặt tái nhợt, “Chuyện gì?”
Chu Dương: “Báo thức của cậu kêu, có công việc sao?”
Giang Trạch Châu khẽ nhấc mi, trong mắt mang theo một tia lạnh nhạt, “Không, cài bừa thôi.”
Anh nhận điện thoại từ tay Chu Dương.
Chu Dương: “Cậu bị bệnh rồi?”
Giang Trạch Châu trở lại phòng, nằm lên giường. Trên tủ đầu giường, là lọ thuốc hạ sốt còn chưa đậy nắm và nửa cốc nước.
Chu Dương nhìn Giang Trạch Châu vừa ngủ thϊếp đi, trầm mặc hồi lâu, cảm thấy Giang Trạch Châu của hôm nay, im lặng đến lạ thường, như thể đã mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh về Giang Trạch Châu, mặc dù Giang Trạch Châu cả ngày giao dịch với tiền bạc, nhưng anh không bận tâm quá nhiều đến của cải.
Rốt cuộc, Giang Trạch Châu đã xảy ra chuyện gì?
Chu Dương không hiểu nổi.
_
Lúc Giang Trạch Châu đang ngủ say, thì Mạnh Ninh vừa tỉnh giấc, đang dọn dẹp quần áo trong phòng thay đồ.
Quần áo chất thành đống trên mặt đất như một ngọn đồi, Thẩm Minh Chi đứng cạnh cửa, ánh mắt sắc bén quét qua chiếc áo sơ mi size lớn ẩn trong đống váy. Cô ấy duỗi ngón tay cầm lên, cổ áo bên trong in nhãn hiệu đắt đỏ.
Kích cỡ này, là của đàn ông.
Cô ấy liếc qua Mạnh Ninh: “Của tên nào đây?”
Mạnh Ninh nhìn sang, bình tĩnh đáp: “Giang Trạch Châu.”
Thẩm Minh Chi đột nhiên cảm thấy chiếc áo trong lòng bàn tay có chút nóng.
Mạnh Ninh gấp quần áo xong, đưa tay về phía cô ấy: “Đưa cho tớ.”
Thẩm Minh Chi làm theo, “Cậu muốn trả lại cho anh ta?”
Mạnh Ninh cúi đầu, sắc mặt lãnh đạm, “Không trả.”
Thẩm Minh Chi: “Ồ.”
Mạnh Ninh: “Chiếc áo đắt như vậy, có thể bán được không ít tiền.”
Thẩm Minh Chi muốn cười: “Cậu mà thiếu chút tiền này chắc?”
Mạnh Ninh ngồi khoanh chân trên mặt đất, nghe xong, động tác gấp quần áo dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn lên Thẩm Minh Chi.
Một lúc sau, cô nản lòng, không nói nên lời: “Bao giờ tớ nhớ anh ấy rồi, sẽ dùng chiếc áo này làm cái cớ, để gặp và trả anh ấy.”
Thẩm Minh Chi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của cô, cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Giang Trạch Châu.
Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu.
Cả hai đều khó nắm bắt như nhau.
Một người lúc nóng lúc lạnh.
Một người thiếu quyết đoán.
“Chi Chi, tớ nghĩ thông rồi, có lẽ so với việc ở bên anh ấy, thì tớ thích trạng thái yêu thầm anh ấy hơn.” Dường như đoán được sự do dự của Thẩm Minh Chi, Mạnh Ninh chủ động giải thích, “Tớ yêu thầm Giang Trạch Châu, bởi anh ấy tuấn tú, chu đáo, dịu dàng, sự nghiệp thành công… là một người đàn ông hoàn hảo. Một Giang Trạch Châu hoàn hảo như thế, chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của tớ. Còn Giang Trạch Châu của hiện thực, có lẽ không tốt đến vậy.”
Thực ra, trước ngày hôm qua.
Giang Trạch Châu của hiện thực và Giang Trạch Châu trong trí tưởng tượng của Mạnh Ninh, hoàn toàn giống nhau.
Hoàn hảo không chê vào đâu.
“Cho nên?” Thẩm Minh Chi hỏi, cô ấy cần một câu trả lời dứt khoát.
“Cho nên, tớ quyết định---” Mạnh Ninh cao giọng, nói với vẻ hùng hồn, “Được đến đâu, hay đến đó.”
Nửa câu trước, đúng thật rất hùng hồn.
Nửa câu sau, mất tinh thần đến khó tin.
Thẩm Minh Chi bất lực đứng trước mặt cô, bình luận: “Tớ không biết phải nói thế nào nữa, nhưng nếu như cậu lấy ra được chút dáng vẻ dứt khoát trong công việc, thì đã không như thế này rồi.”
Mạnh Ninh từ trước đến giờ đều như vậy, thích nghi với mọi hoàn cảnh, được ngày nào hay ngày đó.
Cuộc sống của cô, cũng vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Ba là doanh nhân, mẹ là giáo sư Đại học, xuất thân trâm anh thế phiệt, nền tảng giáo dục lại tốt, là cuộc sống mà biết bao nhiêu người mơ ước. Một người sinh ra trong một gia đình có nền tảng tốt, có thể cảm nhận ngay từ cử chỉ nhất động, Mạnh Ninh chính là người như vậy. Cô dịu dàng và chu đáo, tốt bụng và hào phóng, gần như không bao giờ nóng nảy. Cho dù bị người khác vu khống và đả kích thế nào, cô cũng chỉ cười nhạt cho qua.
Một Mạnh Ninh lãnh đạm, chỉ với những chuyện liên quan đến Cello, mới trở nên đặc biệt cố chấp.
Cô tốt nghiệp từ học viện âm nhạc nổi tiếng thế giới.
Ngay trước khi tốt nghiệp, cô đã nhận được hàng chục lời mời làm việc trong và ngoài nước, bao gồm nhiều dàn nhạc giao hưởng hàng đầu thế giới. Nhưng cô kiên quyết chọn quay về Trung Quốc, để trở thành nghệ sĩ Cello trẻ tuổi nhất vũ đoàn Nam Thành.
Trong cuộc sống, cô thường mặc theo số phận, không tranh đua với đời.
Trong công việc, cô cẩn thận tỉ mỉ, trong cương có nhu.
Nhắc đến công việc, ánh mắt Mạnh Ninh chợt sáng lên: “Phụ nữ phải đấu tranh cho sự nghiệp, đàn ông có thể bỏ rơi tớ, nhưng sự nghiệp thì không bao giờ. Đối với công việc, đương nhiên phải nghiêm túc rồi. Nhưng nếu là đàn ông, thì tuỳ thôi.”
Thẩm Minh Chi gật đầu phối hợp: “Chính xác, vậy thì cứ được đến đâu hay đến đó đi.”
Hai người tâm đầu ý hợp, đưa ra quyết định.
Đợi Mạnh Ninh thu dọn quần áo xong, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Vào số ít những khoảnh khắc phủ đầy sương mờ trong cuộc sống của cô, chủ yếu phải dựa vào việc tự chữa lành bản thân.
Khi một người có nội tâm phong phú, sẽ tự động lọc bỏ những năng lực tiêu cực, chỉ để lại những điều tốt đẹp.
Mạnh Ninh vẫn còn lớp phụ đạo, Thẩm Minh Chi cũng phải về nhà làm việc, hai người đi xuống hầm gửi xe rồi tách ra.
Lối vào hầm gửi xe tiểu khu.
Người không phải cư dân sẽ đỗ xe ở khu vực công cộng, gần lối ra vào của hầm để xe hơn, chiếc xe thể thao màu đỏ của Thẩm Minh Chi lái đi trước.
Hai phút sau, chiếc mui trần màu hồng kem của Mạnh Ninh cũng từ từ xuất phát. Sau đó, thanh chắn đang hạ xuống lại kéo lên, theo sau là một chiếc Porsche Cayenne màu đen.
Chu Dương đạp ga, xoay tay lái, lo lắng nhìn Giang Trạch Châu bên ghế phụ, “Cậu có chắc là không cần đến bệnh viện không?”
Giang Trạch Châu: “Đã uống thuốc hạ sốt rồi.”
Chu Dương: “Thuốc hạ sốt có tác dụng gì chứ? Tớ đưa cậu đến bệnh viện xem sao.”
Ánh mặt trời gay gắt, chiếu vào trong xe.
Tia nắng khiến anh khó chịu, không khỏi nheo mắt, hạ tấm che nắng xuống. Mí mắt vừa nhấc lên, như thể đang tìm kiếm thứ gì, vừa nhìn lên, đột nhiên trông thấy---
Ngã tư đèn đỏ.
Đỗ ngay trước anh là một chiếc mui trần màu hồng kem.
Cayenne là xe gầm cao, anh có thể dễ dàng nhìn thấy biển số xe trước mặt.
Quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Khoé miệng Giang Trạch Châu giật giật, “Không đến bệnh viện, về nhà.”
Chu Dương thực sự tức chết rồi, “Tớ không hiểu nổi cậu, bình thường bảo cậu về thăm nhà cũng đâu có để tâm, tại sao vừa lâm bệnh lại muốn về nhà? Lẽ nào cmn đây là minh chứng của câu, nhà là bến cảng ấm áp trong truyền thuyết à?”
Vừa rồi còn trong bộ dạng “Tớ đang ngủ, đừng làm phiền”, chớp mắt một cái đã ngồi bật dậy và nói “Lái xe chở tớ về nhà”. Không nói thì thôi, Chu Dương thật sự sợ phát khϊếp, còn tưởng Giang Trạch Châu không phải phát sốt, mà là phát điên nữa kìa.
Giang Trạch Châu: “Nói nhiều quá, im lặng chút.”
Chu Dương: “Thái độ với tớ tốt một chút, nếu tớ không vui, có thể sẽ bẻ lái đến thẳng quán bar, kéo người bệnh như cậu đi uống rượu đấy.”
“……”
Chỉ nói vậy mà thôi, Chu Dương đương nhiên sẽ không thực sự dẫn anh đến quán bar.
Cuối tuần, đường vành đai 2 phía Đông di chuyển rất thuận lợi. Chu Dương đạp ga, vượt qua chiếc mui trần trước mặt, thuận tiện huýt sáo một cái, “Chiếc xe này đẹp thật, không biết cô gái ngồi trên ghế lái trông như thế nào?”
Đây không phải lần đầu tiên Chu Dương phát biểu như vậy, Giang Trạch Châu trước giờ đều chưa từng quan tâm
Hôm nay, lại đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu lạnh lùng mang theo chút cảnh cáo: “Dù sao cũng không phải mẫu người cậu thích.”
Chu Dương: “Cậu chắc chắn vậy sao?”
Giang Trạch Châu: “Tập trung lái xe đi, bớt nói nhảm.”
Chu Dương bĩu môi, “Vô vị.”
Sau khi đến gara của nhà họ Giang, Giang Trạch Châu vô tình nói: “Cậu có thể đi được rồi.”
Chu Dương chưa từng gặp qua loại người nào như vậy, lợi dụng xong liền mặc kệ, anh ta chế nhạo: “Lòng dạ tư bản đúng tàn nhẫn.”
Giang Trạch Châu: “Mau về nhà đi.”
Nhà của Chu Dương và Giang Trạch Châu ở cùng một tiểu khu, một người hướng đông, một người hướng tây. Đối với tình bạn nối khố, không cần thiết phải giả vờ khách khí. Hai người lợi dụng lẫn nhau, cũng không phải chỉ có một hai lần.
So với Giang Trạch Châu một tháng về nhà một lần, thì Chu Dương còn quá đáng hơn. Lần cuối anh ta trở về nhà, đã là chuyện của năm trước rồi.
“Thôi được, đến đây thôi.” Chu Dương tắt máy, mở cửa xuống xe, nhưng không nghe thấy bên cạnh có động tĩnh nào. Anh ta quay đầu, thấy Giang Trạch Châu vẫn ngồi im trên xe thì hỏi, “Không xuống xe sao?”
“Lát nữa.”
“…… Không nóng à?”
Mặc dù nhiệt độ trong gara dễ chịu hơn bên ngoài, nhưng dù sao cũng là mùa hè. Lúc Chu Dương xuống xe, trên người vẫn mang theo không khí điều hoà trong xe, nhưng sau lưng là sự nóng bức không sao kể xiết.
Nóng đến mức, khiến anh ta muốn chạy trốn thật nhanh.
“Nóng.” Giang Trạch Châu xuống xe, đi vòng qua ngồi lên ghế lái, khởi động lại xe, điều hoà một lần nữa lưu thông.
“……”
Chu Dương không giải thích nổi hành vi của anh, “Không phải lên lầu là được rồi sao, ngồi đây làm gì?”
Đôi mắt đen láy của Giang Trạch Châu nhìn sang, cho dù đang sốt cao, anh vẫn mang khí chất đặc biệt áp chế.
Chu Dương khá sợ hãi trạng thái này của anh, vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa rời đi.
Chưa đầy mười phút sau khi Chu Dương rời đi, một chiếc mui trần màu hồng kem đã tiến vào gara. Chiếc xe đỗ ở khu vực trống bên cạnh anh, ngay sau đó, bóng dáng mảnh khảnh của Mạnh Ninh xuất hiện.
Chiếc Cayenne ở trong trạng thái khởi động, tiếng nổ máy đã thu hút sự chú ý của cô.
Mạnh Ninh do dự nhìn qua, cửa sổ ghế lái từ từ hạ xuống, ánh mắt hai người giao chéo nhau.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Mạnh Ninh thu hồi tầm mắt, bước chân hơi dừng lại, đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tại sao bên trong không có người, mà xe vẫn nổ máy? Ban ngày gặp ma rồi.”
“……”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sắc
- Tôi Và Tổng Tài Gần Nhau
- Chương 20