Chương 15

Lấy chìa khoá xe xong, Mạnh Ninh trở về nhà.

Giống như Giang Trạch Châu, ba mẹ của Mạnh Ninh cũng ở Nam Thành, nhưng cô đã chuyển ra ngoài sống một mình.

Nhưng cũng không giống Giang Trạch Châu ở chỗ, Mạnh Ninh là con gái duy nhất trong gia đình, được ba mẹ và trưởng bối trong nhà hết mực yêu chiều.

Tình bạn, tình thân, tình yêu, mỗi người đều có thứ tự phân loại riêng.

Đối với Mạnh Ninh, tình thân chắc chắn là trên hết.

Dẫu vậy, sau khi tốt nghiệp trở về nước, cô vẫn kiên quyết chọn sống một mình thay vì sống cùng ba mẹ. Lý do rất đơn giản ----- xa thơm gần thối.

(*) Xa thơm gần thối: Ở xa ít gặp sẽ thương nhớ, ở gần chạm mặt nhiều sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn.

Giống như việc mỗi tuần nghỉ học trở về nhà, ba mẹ sẽ dịu dàng khoan dung mọi khuyết điểm của bạn, ngay cả khi bạn mắc lỗi, cũng sẽ không trách cứ. Nhưng đến kỳ nghỉ đông hoặc kỳ nghỉ hè, mỗi ngày đều ở bên nhau, cho dù bạn không sai, thì ba mẹ sẽ tìm ra lỗi sai. Tương tự như việc, thức dậy vào lúc 10 giờ sáng, ăn xong liền chơi điện thoại, đầu bù tóc rối, bước ra khỏi cửa bằng chân trái,…… bới lông tìm vết đủ đường.

Sau khi đi du học, Mạnh Ninh rất tận hưởng cuộc sống một mình.

Cô cần một không gian riêng, không bị ràng buộc, không cần quan tâm đến cái nhìn của ai, không bị bất cứ ai quấy rầy, nhất là không bị thúc giục kết hôn.

Đúng thế.

Mạnh Ninh cũng phải đối mặt với vấn đề bị thúc giục kết hôn.

Đã gần một tháng Mạnh Ninh không trở về nhà, câu đầu tiên mà Lưu Bạch - mẹ của cô nói khi nhìn thấy cô là, “Ôi chao, khách quý.”

Mạnh Ninh vừa thay giày vừa nói với giọng điệu nịnh bợ: “Mẹ, hôm nay mẹ thật đẹp.”

Lưu Bạch: “Đương nhiên rồi, nếu không con nghĩ sao con lại xinh đẹp như thế được? Không phải đều là di truyền từ mẹ sao.”

Mạnh Ninh: “……”

Buổi trưa, gia đình ba người quây quần bên bàn ăn.

Đã lâu không gặp con gái, Lưu Bạch gắp ít rau bỏ vào bát của Mạnh Ninh, “Ăn nhiều một chút, xem con gầy thành dạng gì rồi kìa?”

Mạnh Ninh: “Đâu có?”

Lưu Bạch: “Mẹ nói có là có.”

Mạnh Ninh nhìn núi đồ ăn trong bát trước mặt, bất lực không còn gì để nói.

Chủ đề nói chuyện giữa ba me và con cái là vô tận, từ những chuyện nhỏ nhặt bên ngoài, đến chuyện trong nhà. Đôi khi chủ đề trước chưa kết thúc, chủ đề sau đã nhanh chóng mở ra.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Lưu Bạch là: “Đã có bạn trai chưa?”

Sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Mạnh Ninh, người ba từ đầu đến cuối vẫn im lặng, cuối cùng đã mở miệng, “Con bé cả ngày chỉ ở trong dàn giao hưởng, có thể tiếp xúc với ai mà yêu đương cơ chứ?”

Mạnh Ninh cụp mắt, “Đúng thế.”

Câu trả lời này không khác nào tự chui đầu vào lưới, Lưu Bạch thuận thế nói, “Vậy đi xem mắt đi.”

Mạnh Ninh: “Hả?”

“Nếu con không thể tự mình tìm bạn trai, mẹ chỉ đành giúp con, ai bảo mẹ là mẹ của con chứ?” Lưu Bạch cười nói, “Đúng là kiếp trước mẹ nợ con rồi.”

“…Mẹ có thể không tìm.” Mạnh Ninh lẩm bẩm.

“Nói gì thế?”

“Không có gì.”

“Nói xem, con thích kiểu đàn ông như thế nào?”

Trong ngăn tủ bên cạnh chứa những tờ báo mà ba Mạnh đọc hàng ngày, những tờ báo này trộn lẫn với một số tạp chí. Lướt thoáng qua, tình cờ nhìn thấy trang bìa của tạp chí kinh doanh mới nhất tháng này, bên trên là một người đàn ông mặc tây phục.

Anh ngồi trên ghế sofa, đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo được che đi bởi cặp kính cận gọng vàng, thoạt nhìn có chút lạnh lùng. Đường nét sắc lẹm của anh được phác thảo sâu bởi ánh sáng và bóng tối, tạo ra vẻ xuất chúng hơn người. Vừa trẻ trung, vừa cao quý.

Hai tay chắp trước mặt, Mạnh Ninh mơ hồ nhớ ra, trong lòng bàn tay anh có một nốt ruồi.

“Cao 1m85, đeo kính gọng vàng, lòng bàn tay có nốt ruồi, tốt nhất là lớn hơn con 2 tuổi.”

Cuộc đối thoại gần như là hành vi trong tiềm thức, nói xong, đến cả Mạnh Ninh cũng sững sờ. Thì ra tất cả những chuyện liên quan đến Giang Trạch Châu, cô đều có thể thốt ra mà không cần suy nghĩ.

Giống như một loại bản năng đã khắc sâu vào xương tuỷ.

Ba Mạnh và mẹ Mạnh cũng sửng sốt.

“Cái gì?”

Mạnh Ninh cười khan: “Con chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi, mẹ đừng xem là thật.”

Lưu Bạch nắm được trọng tâm, suy nghĩ: “Cao 1m85, đeo kính gọng vàng, lòng bàn tay có nốt ruồi…” Bà đập tay một cái, nghĩ ra một ý, hỏi dò, “Ninh Ninh, mẹ để đối phương đến bệnh viện chấm một cái nốt ruồi, được không?”

Ba Mạnh ngồi cạnh, cười không ra hơi.

Mạnh Ninh dở khóc dở cười, “Mẹ!”

Lưu Bạch bĩu môi, “Biết rồi, mẹ đùa thôi mà.”

_

Mạnh Ninh không ở nhà quá nhiều, lớp dạy kèm vào cuối tuần của cô kéo dài đến cuối tháng 8, lúc giáo viên Cello ban đầu của Giang Du Đinh trở lại, cô mới có thể nghỉ việc.

Trước khi rời khỏi nhà, mẹ cô sắp lên xe cô túi lớn túi nhỏ đồ đạc.

Mạnh Ninh từ chối: “Quá nhiều rồi.”

Lưu Bạch: “Chia cho bạn bè ăn cùng, hoặc mang đến cho cậu học sinh mà con đang dạy đi.”

Mạnh Ninh: “Thôi được rồi.”

Hầu như đều là hoa quả và đồ ăn vặt.

Cô đã 24 tuổi, nhưng trong mắt ba mẹ thì không khác nào 12, 13 tuổi, vẫn thích ăn vặt như ngày nào. Ba mẹ cô trước giờ luôn nuông chiều, không kiềm chế cơn nghiện đồ ăn vặt của cô.

Cốp sau chất đầy túi đồ ăn.

Mạnh Ninh lấy ra một chiếc hộp carton, tiện tay ném vào món ăn vào đó, bên dưới là đồ ăn vặt, bên trên là hoa quả. Thu dọn xong, cô xách hộp đồ ăn và bước vào nhà.

Cửa vừa mở ra, Giang Du Đinh đã nghênh đón.

“Cô Tiểu Mạnh!” Cậu bé nhiệt tình chạy tới đưa dép cho cô, “Cô mang theo hộp gì mà lớn vậy.”

“Đồ ăn ngon đó.”

“Cho em sao?”

“Đúng thế, tất cả đều cho em.”

Cậu bé vui mừng khôn xiết, vừa cảm ơn, vừa khen cô xinh đẹp lại lương thiện.

Mạnh Ninh vỗ đầu, “Còn khen nữa là cô sẽ tưởng thật đó.”

Giang Du Đinh: “Cô Tiểu Mạnh, cô thực sự là cô giáo xinh đẹp nhất trong mắt em, em rất muốn cô làm chị dâu em.”

Mạnh Ninh mím môi, nhất thời không nói nên lời.

“Cô Tiểu Mạnh, anh trai em không đẹp trai bằng em, em cảm thấy không xứng với cô.” Giang Du Đinh nói, “Cho nên em quyết định, giới thiệu anh họ em cho cô.”

“……”

Mạnh Ninh lẩm bẩm, “Giang Trạch Châu đẹp trai hơn em nhiều.”

Mặc dù Giang Du Đinh được đánh giá là cao hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, nhưng chỉ cao đến ngang hông Mạnh Ninh. Mạnh Ninh nói rất nhỏ, chiều cao lại chênh lệch, Giang Du Đinh không nghe rõ lời cô, “Cô nói gì đó?”

Mạnh Ninh: “Cô nói, xem thử đồ ăn vặt mà cô mang cho em đi.”

Sự chú ý của đứa trẻ dễ dàng bị chuyển hướng, ngay lập tức, cậu cúi đầu xuống chiếc hộp carton với vẻ thích thú.

Giây tiếp theo, cậu ngạc nhiên: “Sao lại có xoài vậy?”

Mạnh Ninh không biết nói sao.

Giang Du Đinh ngại ngùng: “Em bị dị ứng với xoài.”

Mạnh Ninh sửng sốt, không ngờ cậu lại dị ứng với xoài. Ngay lập tức, hình ảnh nào đó chợt vụt qua trong tâm trí, mơ hồ không rõ. Cô không nhanh không chậm nói: “Thảo nào mỗi lần dì mang trái cây lên, đều không có xoài.”

“Vâng, nhà em không mua xoài bao giờ.” Giang Du Đinh mở gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa nói, “Anh trai em cũng dị ứng với xoài.”

Trầm mặc.

Vài giây sau, Mạnh Ninh khẽ cười: “Em và anh trai thật giống nhau.”

“Cũng không hẳn đâu, em chỉ không ăn được xoài.” Giang Du Đinh đối với chuyện của Giang Trạch Châu, vô cùng nhiệt tình, “Còn anh trai em không ăn được nhiều thứ lắm, xoài, cam, trứng, sữa,… Những thứ này, anh ấy đều không ăn được.”

Nụ cười trên môi Mạnh Ninh đông cứng lại.

Trong phòng khách yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhai khoai tây chiên của Giang Du Đinh.

Bỗng nhiên.

“-----Anh?!”

Cậu kinh ngạc, hét về phía sau lưng Mạnh Ninh.

Mạnh Ninh quay đầu, trông thấy Giang Trạch Châu xuất hiện trước mặt.

Ai đó di chuyển còn nhanh hơn, đã chạy đến trước mặt anh.

Giang Du Đinh: “Anh, sao anh lại về đây?”

Giang Trạch Châu xoa đầu Giang Du Đinh, “Có chuyện phải làm nên ghé qua.”

Sau đó, anh rủ mắt nhìn về phía Mạnh Ninh, “Đến dạy sao?”

Mạnh Ninh: “Ừm.”

Giang Trạch Châu khom người, ghé vào tai Giang Du Đinh nói vài câu, sau đó Giang Du Đinh vui vẻ chạy ra khỏi nhà.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ.

Giang Trạch Châu tiến lên vài bước, chân đυ.ng phải chướng ngại vật. Anh cúi đầu nhìn chiếc hộp carton đựng đầy đồ ăn nhẹ và trái cây, vươn tay lấy xoài ra, đặt qua một bên. Sau đó, hai tay cầm hộp carton, đi lên lầu.

Lúc đi qua Mạnh Ninh, anh nói: “Tiểu Giang di ứng với xoài, cho nên mới bỏ ra.”

Xem như một lời giải thích.

Cầu thang làm bằng đá cẩm thanh phát ra âm thanh nặng nề.

Đột nhiên dừng lại.

Giang Trạch Châu xoay người, anh bước xuống, hoài nghi hỏi, “Không lên lầu sao?”

Mạnh Ninh chỉ ra cửa, “Tôi đợi Giang Du Đinh quay lại.”

Giang Trạch Châu: “Nó ra xe tôi lấy đồ chơi, lát nữa mới quay lại được.”

Hiếm có thời gian ở cạnh nhau.

Mạnh Ninh nắm bắt, lên lầu cùng anh.

Một hộp đồ ăn đều dành cho Giang Du Đinh, Giang Trạch Châu đương nhiên mang đến phòng tập đàn của cậu bé.

Cánh cửa mở ra, ánh sáng ngoài trời tràn qua cửa sổ kính sát đất. Trong phòng có ba bức tường, một bên là vách ngăn sách, có tủ sách xếp chồng lên nhau, trưng bày đủ các thể loại từ khoa học kỹ thuật, nhân văn, địa lý, đến cả tiểu thuyết. Bên cạnh là đàn piano, đàn cello và đàn violin.

Tủ trong góc có hai ngăn kéo, tuỳ tiện mở một cái ra, đã đầy ắp đồ ăn vặt.

Giang Trạch Châu liếc mắt, nhận ra sức chứa có hạn, vì thế anh dứt khoát lấy đồ ăn nhẹ từ trong hộp carton ra và đặt trên nóc tủ.

Lúc anh cất đồ, Mạnh Ninh không biết phải làm sao, bèn ngồi xuống một chỗ, chán nản lật nhạc phổ ra, giả vờ tìm bài nhạc luyện tập hôm nay.

Trang giấy mở ra, bóng đen đột nhiên bao phủ, bên tai có hơi nóng tiến lại gần.

Mạnh Ninh quay đầu, trong lúc hoảng loạn, cả người Giang Trạch Châu cách cô gần đến mức có thể nhìn rõ cả độ cong của lông mi anh. Anh nhướng mi, nhìn cô, trầm giọng nói: “Hôm nay học gì?”

Ngữ khí nhàn nhạt lại điềm nhiên như không, không có chút gì khó chịu về khoảng cách mờ ám này.

Mạnh Ninh sững sờ.

Giang Trạch Châu gọi, “Mạnh Ninh.”

Tiếng gọi đưa cô về với thực tại.

Cô quay đầu, hoảng loạn đọc tên nhạc phổ nào đó trên trang giấy: “Hôm nay học Cello Concerto in B Minor.”

Giang Trạch Châu khẽ cười.

Tiếng cười khuếch tán bên tai cô, hơi ấm toả đến nơi dái tai.

Sau đó, Mạnh Ninh nghe thấy anh nói: “Cello Conerto in B Minor, đã học hay chưa?”

Mạnh Ninh: “Chưa học.”

Âm thanh nghẹn lại, không còn ai lên tiếng.

Cô hiếm khi cảm thấy mờ mịt như vậy, mở mắt nhìn lên Giang Trạch Châu.

Tình cờ anh cũng đang nhìn cô, mí mắt uể oải rũ xuống, sự lạnh lùng ngoài da khiến cô mơ hồ cảm thấy dịu dàng khó tả. Nhưng nhìn kỹ hơn chút, thì lại giống như không có gì cả.

Cello Concerto in B Minor.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh và Giang Trạch Châu ở phòng nhạc cùng nhau.

Cô đánh bài nhạc đó là có chủ đích.

Bởi vì đoạn thứ hai của bài nhạc.

Liên quan đến mối tình đầu.

Bàn tay cầm trang giấy của Mạnh Ninh dần siết chặt, lông mi khẽ run, cẩn thận hỏi: “Anh từng nghe Cello Concerto in B Minor chưa?”

Giang Trạch Châu hạ giọng, chậm rãi buông ra hai chữ:

“-----Từng nghe.”