Bộ đồ bơi của Mạnh Ninh thoạt nhìn hơi bảo thủ.
Vải đen, cổ tròn, viền ôm lên đến cổ, khoá kéo kín kẽ.
Trong tất cả các màu quần áo, màu đen là gầy nhất. Dù vậy, khi nhìn thấy cô, Lưu Mộng Điềm không khỏi cảm thán, “Chị ăn gì mà to vậy?”
Ánh mắt, dừng lại trên ngực Mạnh Ninh.
Xuống chút nữa, là cơ bụng của cô. Bộ đồ bơi được thiết kế trống khoảng eo, để lộ vòng eo săn chắc của Mạnh Ninh.
Lưu Mộng Điềm ngưỡng mộ: “Làm thế nào em mới có thể giống chị, chỗ cần thịt thì đầy thịt, chỗ không cần thịt thì không có miếng thịt nào?”
Mạnh Ninh tưởng tượng ra khung cảnh đó, “Thật doạ người.”
Cô ấy cười, “Ai da, là ý kia cơ, chị hiểu mà.”
Mạnh Ninh đóng cửa tủ, lấy khăn tắm che mặt lại.
Lưu Mộng Điềm vén khăn lên, rời khỏi phòng thay đồ cùng cô, “Em nói thật đó, dáng người chị rất đẹp. May là sáng sớm không có chàng trai nào chạy đến bể bơi, nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào chị, tìm cách xin phương thức liên lạc.”
Mạnh Ninh chế giễu: “Giống như cách em xin phương thức liên lạc của người đàn ông kia sao?”
“Thì…” Suy cho cùng vẫn là một cô gái nhỏ, da mặt mỏng, ấp úng vài câu không nói nên lời. Một lúc sau, cô ấy như nghĩ ra điều gì đó, vỗ vai Mạnh Ninh, “Em nói cho chị, thân hình của người đàn ông đó cũng siêu đỉnh!”
“Em cũng nhìn người ta chằm chằm như nhìn chị?”
“Không lộ liễu đến thế.” Cô ấy tự tin nói.
Ánh ban mai bên ngoài cửa kính sát đất, nước bể bơi xanh nhạt trong vắt, trong bể có người đang bơi lội, nước mắt tung toé từng đợt.
Lưu Mộng Điềm nói: “Là anh ấy đó, đợi lát nữa chị sẽ biết, thân hình đó đúng là cực phẩm. Em dám tin rằng, chị sẽ lập tức crush người ta.”
Mạnh Ninh cố tình hỏi: “Crush khuôn mặt hay dáng người anh ta?”
Kể từ khi du học trở về, Mạnh Ninh hiếm khi nói tiếng Anh, nhập gia tuỳ tục, huống hồ ngôn ngữ mẹ đẻ của cô là tiếng Trung. Có điều, trong vòng bạn bè của cô, có không ít người sau khi trở về nước, nhất thời không quen, thi thoảng dùng tiếng Trung và tiếng Anh đan xen. Cô nghe xong không có cảm giác gì, nhưng khi bản thân nói, lại có cảm giác kỳ lạ làm sao.
Lưu Mộng Điềm: “Cả hai.”
Mạnh Ninh cười: “Chị không tranh với em, em rung động một mình đi.”
Lưu Mộng Điềm hào phóng: “Em có thể nhường cho chị.”
Cô ấy lắc đầu thở dài, “Dù sao em vẫn còn trẻ, sau này sẽ gặp nhiều soái ca hơn. Nhưng chị thì… không còn trẻ nữa rồi, ngộ nhỡ bỏ qua thì tìm đâu ra nữa?”
“……”
Con bé đang chế giễu tuổi tác của cô!
Một cô gái trẻ, thẳng thắn và gan dạ, rất khó khiến người ta ghét cho được.
Mạnh Ninh kéo khăn tắm che mặt, giả bộ thẹn quá hoá giận: “Chị mới 24, còn rất trẻ đó, được chưa…”
“Nhưng em mới 20.”
“……”
Cả hai cười nói vui vẻ.
Sảnh hồ bơi vắng lặng, âm thanh cười đùa của hai cô gái vang lên như tiếng chuông.
Mặt nước trong suốt đè nén niềm vui trong giọng nói của bọn họ, truyền vào bên tai Giang Trạch Châu, trở nên huyên náo và nặng nề.
Vừa bơi đến bờ, đầu anh nhô lên khỏi mặt nước, còn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở thì một trong hai cô gái đã bị trượt chân, nghiêng người, rơi xuống bể bơi.
“Tõm” một tiếng.
Nước bắn tung toé.
Bọt nước bắn vào khuôn mặt không biểu cảm của Giang Trạch Châu.
Trên bờ vang lên một tiếng hét thất thanh: “----Mạnh Ninh!”
Lưu Mộng Điềm không biết bơi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, tìm một huấn luyện viên bơi lội.
Giang Trạch Châu không chút do dự, nhắm mắt lặn xuống nước, bơi đến hướng đang có người vùng vẫy.
Mạnh Ninh biết bơi, chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cô nhất thời quên hết kỹ năng bơi lội của mình.
Trên bờ có nước, cô đứng không vững, trượt chân ngã xuống bể. Trong tiềm thức, nỗi hoảng sợ chiếm lấy tâm trí cô, cô không kịp phản ứng, trực tiếp sặc một ngụm nước.
Áp lực nước khiến tai cô ù đi, cổ họng nghẹn lại. Trong hồ bơi trong veo, có một bóng người to lớn đang lại gần cô.
Càng lúc càng gần.
Cho đến khi-----
Người đàn ông đặt hai tay lên eo cô, đồ bơi khoét eo, năm ngón tay anh dính chặt vào làn da lộ ra của cô. Chỉ dùng chút sức, đã có thể ôm chặt cô, để cô dựa vào người anh.
Khao khát sống sót của Mạnh Ninh khiến cô xích lại gần anh hơn.
Hai tay cô vùng vẫy, vòng qua cổ anh, như bám vào sợi rơm cứu mạng.
Sau vài phút-----
Một nam một nữ, hai cơ thể dính chặt vào nhau, nổi lên mặt nước.
Mạnh Ninh gục đầu vào vai anh, ho khan mấy tiếng, không khí trong lành tràn vào cổ họng.
Phải một lúc lâu, cô mới định thần trở lại, nhận ra khoảng cách giữa hai người, gần gũi quá mức.
Gần đến mức, cô có thể cảm nhận cơ ngực phập phồng của anh.
Cô bám chặt trên người anh giống như một con gấu túi.
Ngay khi cô đang nghĩ cách thoát khỏi người đàn ông, thì bên tai vang lên một chất giọng lạnh lùng quen thuộc.
----- “Đã ổn hơn chưa?”
Đầu óc Mạnh Ninh thoáng chốc trở nên trống rỗng, ngay cả động tác đẩy vai anh cũng dừng lại.
Là Giang Trạch Châu.
Là Giang Trạch Châu đang ôm cô.
“Mạnh Ninh?”
Hồi lâu không thấy cô trả lời, Giang Trạch Châu tưởng cô xảy ra chuyện gì, bèn đặt tay lên eo cô, kéo cô ra khỏi vòng tay mình.
----- Hai cơ thể dính chặt, trở thành mặt đổi mặt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nước chảy trên khuôn mặt Giang Trạch Châu, con ngươi vốn đen như mực càng trở nên sâu thẳm.
“Có thể lên tiếng không?”
Tư thế này quá thân mật, không khác nào đôi tình nhân đang tắm với nhau.
Mạnh Ninh chật vật tìm lại giọng nói của mình, “Có thể.”
Vừa lên tiếng, cô nhận ra giọng mình khàn đặc, nghe mà cô muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Giang Trạch Châu: “Nói được là tốt rồi.”
Mạnh Ninh đỏ mặt, bối rối gật đầu.
Anh nói thêm: “Tôi buông tay rồi.”
Mạnh Ninh: “Hả?”
Bàn tay đỡ cô nổi trên mặt nước chợt buông ra, Mạnh Ninh không kịp chuẩn bị, cả người mất cảnh giác trượt xuống nước. Lúc cằm chìm xuống nước, đôi bàn tay đó lại dang ra đỡ lấy cô.
Giữa hai người có sự chênh lệch đáng kể về chiều cao, mà trên mặt nước, Giang Trạch Châu chỉ muốn đỡ cô dậy, nhưng dưới tình huống cấp bách, đôi tay không tự chủ được mà đặt ở vị trí nào đó.
Ngăn cách một lớp vải.
Lòng bàn tay có cảm giác mềm mại hơn, không giống như tiếp xúc với da thịt, mà là một nơi nào đó căng đầy.
Nhận ra vị trí đặt tay của anh, cả hai người đều sững sờ.
Nước vốn bình lặng, lại nổi sóng.
Giang Trạch Châu thu tay về.
Mạnh Ninh cũng lùi sau, lưng dựa vào thành bể. Cô liếc trái nhìn phải, nhưng không dám đối diện với Giang Trạch Châu. Cả người như bị giật điện, cảm xúc tê dại lan truyền khắp tứ chi.
Tình trạng của Giang Trạch Châu, cũng không khá hơn cô là bao.
Mặt nước mát lạnh, thứ anh đang nắm trong lòng bàn tay là nước, nhưng nhiều hơn, là mồ hôi.
Một hồi lâu, không ai lên tiếng.
Mạnh Ninh vừa mở miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, đã nghe thấy tiếng chân vội vã cách đó không xa.
Lưu Mộng Điềm chạy đến hết hơi, “Bạn tôi, bạn tôi rơi xuống nước rồi.”
Huấn luyện viên tìm kiếm trong bể bơi một lúc, không thấy có người nào chết đuối cả, “Cô gạt tôi hả?”
Lưu Mộng Điềm nhìn qua, phát hiện Mạnh Ninh đã được cứu lên, gãi gãi đầu: “Cô ấy… được cứu lên rồi, thật xin lỗi.”
Thấy người vẫn ổn, huấn luyện viên thở phào nhẹ nhõm, “Nếu không sao thì tôi về đây.”
Sau khi huấn luyện viên rời đi, Lưu Mộng Điềm ngồi xổm trên bờ, “Chị vẫn ổn chứ?”
Mạnh Ninh nặn ra một nụ cười: “Ừm.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Lưu Mộng Điềm sửng sốt, “Giọng của chị…”
Mạnh Ninh: “Rất khó nghe sao?”
Lưu Mộng Điềm an ủi cô: “Không sao, vài ngày nữa sẽ bình phục thôi.”
Lúc nói chuyện, mắt cô ấy cứ nhìn đi nơi khác.
Trải qua cuộc hỗn loạn vừa rồi, Mạnh Ninh không muốn bơi nữa, chủ yếu là bởi cổ họng vừa đau vừa rát. Cô ngồi trên bờ, nhìn theo ánh mắt của Lưu Mộng Điềm, chỉ thấy mặt nước gợn sóng. Cô tò mò: “Em nhìn gì thế?”
Lưu Mộng Điềm: “Giang Trạch Châu đó!”
Mạnh Ninh: “……”
Cô ấy kìm nén sự hưng phấn của mình, “Là anh ấy cứu chị sao?”
Mạnh Ninh khẽ cắn môi dưới, “Ừm.”
Lưu Mộng Điềm: “Cho nên, chị và anh ấy tiếp xúc thân thể rồi?”
Mạnh Ninh im lặng.
Trong đầu cô, lại hiện lên hình ảnh ban nãy.
Bàn tay anh, đã chạm vào-----
Nghĩ đến đây, cô cụp mắt xuống, đập mắt là đường ngực căng tròn. Nơi bị anh chạm vào, bỗng trở nên nóng không thể giải thích được, nhịp tim cô cũng đập nhanh hơn.
Cứ như thể, tay anh vẫn ở đó.
“Mặt chị đỏ quá.” Lưu Mộng Điềm hoài nghi hỏi, “Nhiệt độ nước rất cao sao?”
“Không cao.”
Là mặt cô đỏ bừng.
Lưu Mộng Điềm hỏi: “Vậy sao mặt chị lại đỏ như vậy?”
Mạnh Ninh làm sao dám giải thích lý do, lúc cô đang cân nhắc xem nên nói thế nào, Lưu Mộng Điềm đã tự hỏi tự trả lời, “Chắc chắn là do vừa rơi xuống nước, nhất thời chưa hồi phục trở lại.” Cô ấy rất chu đáo, “Chị có muốn vào phòng thay đồ nghỉ ngơi không?”
Trong đầu toàn là những hình ảnh vừa rồi, rối ren đan xen.
Đừng nói là phòng nghỉ, ngay cả bể bơi cô cũng không dám ở lại nữa, bèn nói: “Chị không khoẻ, hôm nay không bơi nữa.”
Sau đó bỏ đi như đang trốn tránh điều gì.
Thậm chí, cô còn không quay về phòng thay đồ mà quấn khăn tắm chạy thẳng về phía thang máy.
Dáng vẻ hùng hổ vội vàng, nếu không biết, còn tưởng nơi này có thuỷ quái, khiến cô sợ hãi đến mức không dám ở lại thêm một giây.
Lưu Mộng Điềm thu hồi tầm mắt, xoay người, muốn tiếp tục thưởng thức phong thái bơi lội của Giang Trạch Châu. Kết quả, trông thấy Giang Trạch Châu đã lên bờ nơi cuối hồ bơi.
Một tay anh cầm khăn lau tóc, nhất cử nhất động đều mang theo vẻ lạnh lùng và cao quý. Cả người anh đắm chìm trong ánh ban mai, khung cảnh này hệt như đang chụp bìa tạp chí bom tấn.
Lưu Mộng Điềm cảm thán một hồi, trong phòng nghỉ đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Tiếng chuông vang lên không ngừng, nhưng không ai trả lời.
Cô ấy lần theo tiếng âm thanh, phát hiện nó nằm trong tủ quần áo của phòng thay đồ nữ, là chiếc tủ Mạnh Ninh sử dụng mười phút trước.
Lưu Mộng Điềm mở tủ, lấy điện thoại ra. Mặc dù quen biết Mạnh Ninh đã lâu, nhưng hai người chưa từng kết bạn Wechat. Cô ấy cúi đầu bước ra ngoài, đang nghĩ cách trả lại điện thoại cho Mạnh Ninh.
Theo lời Mạnh Ninh nói, cô đang sống tạm ở nhà bạn, hệ thống hẳn là không có phương thức liên lạc của cô.
Đang suy nghĩ miên man, phòng thay đồ nam phát ra âm thanh, Giang Trạch Châu tắm xong bước ra.
Khuôn mặt Lưu Mộng Điềm nhanh chóng nặn ra một nụ cười mà cô ấy cho là ngọt ngào và ngoan ngoãn, “Giang tiên sinh, anh phải đi rồi sao?”
Giang Trạch Châu lạnh nhạt ừ một tiếng. Lúc đi ngang qua cô ấy, bước chân không dừng, tiến thêm vài bước thì đột ngột đứng lại.
Lưu Mộng Điềm: “Có chuyện gì sao?”
Giang Trạch Châu: “Mạnh Ninh đi rồi?”
Lưu Mộng Điềm: “Vâng, chị ấy không khoẻ, đã về từ nãy rồi.”
Trả lời xong, cô ấy dường như nhận ra điều gì đó, “Anh và chị ấy, quen biết sao?”
Giang Trạch Châu: “Ừ.”
Lưu Mộng Điềm như thể tìm được vị cứu tinh, chạy đến trước mặt anh, “Nếu đã như vậy, anh có thể giúp tôi một chuyện không?” Cô ấy lắc chiếc điện thoại trong tay, “Mạnh Ninh để quên điện thoại ở đây, anh giúp tôi đưa cho cô ấy nhé?”
“Phải rồi, chờ tôi một chút.” Lưu Mộng Điềm xoay người chạy vào phòng thay đồ, tìm một túi rác, nhét hết quần áo của Mạnh Ninh vào trong, rồi đưa cho Giang Trạch Châu.
Giang Trạch Châu: “Đây là gì?”
Lưu Mộng Điềm: “Quần áo của Mạnh Ninh, anh nhân tiện gửi chị ấy giúp tôi.”
Lời từ chối của Giang Trạch Châu vẫn nghẹn lại cổ họng.
Bể bơi càng lúc càng nhiều người đến bơi.
Thân là nhân viên, Lưu Mộng Điềm rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc, không lãng phí thời gian vào việc này nữa. Cô ấy cũng không quan tâm Giang Trạch Châu đồng ý hay không, thẳng tay ném đồ vào tay Giang Trạch Châu.
“Tôi phải làm việc đây, Giang tiên sinh, anh nhớ chuyển đồ cho Mạnh Ninh nhé!”
“Nhớ đó, nhớ.”
“Cảm ơn anh.”
Vội vàng nhắc nhở vài câu xong, Lưu Mộng Điềm rời đi.
Giang Trạch Châu nhìn chằm chằm vào thứ trong tay mình, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn không thể cự tuyệt.
Anh cầm theo túi tập thể dục lên, mở khoá muốn nhét túi đồ của Mạnh Ninh vào.
Túi rác màu đen, kém chất lượng. Mỏng tanh và trong suốt, có thể nhìn rõ quần áo bên trong.
Anh chưa kịp dùng lực, túi ni lông đã bị xé toạch ra.
Đúng lúc này, có người chạy về phía anh, bước chân thập phần hoảng loạn. Đối phương không chú ý đến anh, anh cũng không nhìn thấy đối phương, hai vai va chạm mạnh, lòng bàn tay vô thức buông lỏng, đồ đạc trong túi ni lông liền rơi xuống đất.
“Xin lỗi-----” Mạnh Ninh lên tiếng, khi nhìn thấy là Giang Trạch Châu, cả người lại nóng rực trong tích tắc, tim đập nhanh hơn. Cô dịch chuyển tầm mắt, thầy đồ đạc của anh rơi xuống đất, vội vàng cúi người muốn giúp anh nhặt lên.
Giang Trạch Châu cũng khom lưng, đưa tay nhặt đồ.
Hai bàn tay, một mảnh khảnh một mạnh mẽ, đồng thời duỗi ra, không biết là vô tình hay hữu ý mà tay của hai người, đều chạm vào một sợi dây áo màu trắng.
Kết cấu lụa, rất mềm mại.
Dây áo uốn cong, khi cầm lên thì để lộ dáng vẻ thật.
Là một chiếc váy liền màu đen.
Còn có, xen lẫn trong chiếc váy đen, là một bộ nội y ren trắng.
Mà dây áσ ɭóŧ, tình cờ được hai người cầm lên cùng lúc.