Bãi đậu xe im lặng như tờ.
Chiếc xe màu đen giống như một con dã thú, nằm im trong đêm đen. Thi thoảng có vài chiếc xe chạy ngang qua, mang theo ánh sáng mơ hồ, chiếu dọc lên đường quai hàm sắc nét của người đàn ông, lướt qua sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại giữa hàng lông mày của anh.
Bàn tay đang giữ vô lăng của Giang Trạch Châu không nhúc nhích, hồi lâu sau, anh mở điện thoại ra.
Màn hình điện thoại sáng lên, rọi lên đôi mắt đen.
Bởi vì tư thế cúi đầu nhìn điện thoại, hàng mi của anh rủ xuống, che đi sự chờ đợi nơi đáy mắt.
Lúc còn đi học, để làm quen với một người rất đơn giản, đó là hỏi bạn bè. Cùng một ngôi trường, tới lui có biết bao nhiêu người, để tâm một chút thì bất cứ đâu cũng có thể tìm được bạn chung.
Có người có thể gặp nhau mười lần một ngày trong trường học, nhưng mười năm sau khi rời ghế nhà trường thì chưa chắc đã gặp nổi một lần.
Thành phố này rất lớn, chứa đựng người đến từ khắp nơi trên thế giới. Mối quan hệ giữa người với người rất xa lạ, nếu muốn làm quen một người, cho dù hỏi đồng nghiệp bên cạnh cô ấy, cũng chỉ có thể biết được một phần.
Những gì một người thể hiện ra với người khác, có lẽ còn điểm hạn chế. Thế nhưng động thái của cô trong vòng tròn xã hội, có thể đoán ra được tính cách của cô.
Giang Trạch Châu nhấp vào ảnh đại diện của Mạnh Ninh, muốn xem vòng bạn bè của cô.
Không ngờ, vô tình nhấp vài lần, nhưng thay vì mở ra vòng bạn bè, thì lại trở thành “buzz” cô.
Trong giao diện trò chuyện, hệ thống đưa ra một hiển thị.
----- “Bạn đã vỗ vào khuôn mặt nhỏ của morning và nói, bé con, tất cả là lỗi của tôi.”
Giây tiếp theo, phông chữ đen bên trên chuyển thành “Đối phương đang nhập…”
[ Cái đó… ]
[ Là trò đùa của tôi và bạn tôi mà thôi. ]
Trò đùa với bạn.
Kết hợp nội dung và ngữ khí, Giang Trạch Châu đưa ra kết luận, chắc hẳn là bạn trai, hoặc là người đàn ông đang trong mối quan hệ mập mờ.
Khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của anh, hoàn toàn chìm vào trong màn đêm.
Anh gõ chữ, trả lời: [ Không sao. ]
Dừng vài giây, lại gửi thêm: [ Tám giờ sáng mai, tôi đợi cô ở cổng sau tiểu khu. ]
Tin nhắn gửi đi, Giang Trạch Châu nới lỏng carvat trên cổ, động tác lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Tay chạm vào dây an toàn, rồi lại bỏ ra, một lần nữa khởi động xe.
Chiếc xe màu đen từ từ rời khỏi tiểu khu, ánh đèn hai bên đường chiếu sáng cả một con đường thẳng tắp.
Mạnh Ninh mệt mỏi dựa vào ban công, ánh mắt nhìn về một hướng, tình cờ đó chính là lối ra vào bãi đậu xe của tiểu khu. Đèn pha ô tô lướt qua, khiến cô vô thức nhắm mắt lại.
Bên tai, là giọng cười điên cuồng của Thẩm Minh Chi.
Mạnh Ninh mở mắt, lẩm bẩm: “Buồn cười thế sao?”
Thẩm Minh Chi: “Không buồn cười, không buồn cười chút nào.” Nhịn được vài giây, cô ấy lại không khỏi bật cười, “Lỗi của tớ, lỗi của tớ. Nếu là tớ, tớ cũng sẽ chuyển chế độ buzz thành như thế.”
Nói đến Buzz-----
Mạnh Ninh rất ít khi sử dụng đến nó, khi đó đổi thành dòng chữ kia, đều vì Thẩm Minh Chi.
Thẩm Minh Chi viết tiểu thuyết, một thời gian trước đột nhiên viết ra phân đoạn nam nữ chính cãi nhau, nam chính kiêu ngạo muốn tìm nữ chính để nói chuyện, nhưng lại không tỏ ra chủ động, vì thế quyết định buzz nữ chính. Kết quả là, nữ chính cũng không phải cỏ non, đoán được hành vi của nam chính, nên đã đổi dòng Buzz thông thường.
Thẩm Minh Chi rất nghiêm túc, không biết người khác buzz mình, Wechat sẽ hiển thị ra sao, vì thế bèn bảo Mạnh Ninh đổi.
Mạnh Ninh nghe lời làm theo, sau đó cũng quên mất đổi trở lại.
Đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian đó, không có ai từng buzz cô cả, cho nên Mạnh Ninh cũng cho vào lãng quên.
Thật không ngờ.
Giang Trạch Châu lại buzz cô.
“Ai bảo Giang Trạch Châu buzz cậu cơ chứ! Anh ta thật nhàm chán, rảnh đến phát hoảng!” Thẩm Minh Chi đổ hết lỗi cho Giang Trạch Châu, “Tất cả là lỗi của anh ta.”
Mạnh Ninh nhỏ giọng phản bác: “…Anh ấy không sai.”
Thẩm Minh Chi: “Cái tật bênh vực người ngoài của cậu có từ bao giờ thế hả?”
Mạnh Ninh chột dạ, ậm ừ một hồi rồi chuyển chủ đề, “Tình hình của dì đã đỡ hơn chưa?”
“Không sao, ngày mai có thể xuất viện rồi.” Thẩm Minh Chi sao dễ dàng buông tha cho cô, tiếp tục tập trung vào chủ đề trước đó, “Ban nãy Giang Trạch Châu tìm cậu nói chuyện gì?”
“Anh ấy nói, tám giờ sáng mai chờ mình ở cổng sau tiểu khu.”
Thẩm Minh Chi phát hiện ra điểm mù: “Sao không chờ ở cổng chính tiểu khu? Lén la lén lút, quan hệ giữa hai người, có gì mà người khác không thể biết sao?”
Mạnh Ninh chống tay lên cằm, “Bởi vì toà của tớ đi bộ ra cổng sau chỉ mất một phút, còn ra cổng chính thì mất năm phút. Hơn nữa, từ dưới hầm đi lên ra thẳng cổng sau, thuận tiện hơn.”
“Thôi được.” Thẩm Minh Chi đột nhiên đổi hướng, “Vui không?”
“Trước khi Giang Trạch Châu buzz tớ, tớ rất vui.” Mạnh Ninh mặt không biểu cảm, “Sau khi anh ấy nhìn thấy buzz của tớ, cậu nghĩ tớ còn vui nổi không?”
Cô than thở, “Không biết Giang Trạch Châu sẽ nghĩ gì về tớ!”
Người cắn rứt lương tâm trở thành Thẩm Minh Chi: “Đúng thế, cái buzz này của cậu, nhìn vào sẽ cảm thấy là trêu đùa với bạn trai.”
Mạnh Ninh cười lạnh.
Thẩm Minh Chi thăm dò: “Ngộ nhớ, Giang Trạch Châu thích kiểu tranh đoạt bá đạo thì sao?”
Mạnh Ninh rầu rĩ: “Thế sao?”
Thẩm Minh Chi cười khan, “Thì, ngộ nhỡ.”
Mạnh Ninh nhìn lên bầu trời, trong đầu thầm nghĩ, nội dung cuộc nói chuyện ban nãy của hai người, vừa nhàm chán vừa tẻ nhạt.
Một lúc sau, cô dụi mắt, nói: “Dường như anh ấy không hề quan tâm đến chuyện này, tớ có bạn trai hay không, không liên quan gì đến anh ấy.”
_
Nam Thành, quán bar “Việt Sắc”.
Quán bar thiết lập chế độ hội viên, nhiều khách tới cửa đã bị chặn lại.
Nhân viên linh hoạt, liếc mắt một cái liền phát hiện Giang Trạch Châu trong đám đông, cậu đẩy đám đông sang một bên, đi tới trước mặt Giang Trạch Châu, “Ông chủ đang ở phòng bao lầu trên, ngài có muốn lên đó cùng không?”
“Không cần.”
Trong và ngoài quán bar là hai thế giới khác nhau.
Nam nữ trưởng thành, quên đi phiền muộn trần thế, nhảy nhót điên cuồng dưới sự chấn động của loa đài và đèn đóm. Nào thì tiếp xúc thân thể, nào thì liếc mắt đưa tình, ám muội vô hạn ngập tràn màn đêm.
Gần như tất cả mọi nơi, đều là quàng vai móc cổ, đi thành một đôi.
Giang Trạch Châu cô đơn lẻ bóng, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Có người vội vàng tới bắt chuyện, Giang Trạch Châu đã lạnh lùng nói: “Cút ra xa một chút.”
Bartender gửi tin nhắn cho Chu Dương: [ Ông chủ, chúng ta không kinh doanh nổi nữa rồi. ]
Chu Dương: [ ? ]
Bartender: [ Bạn của ngài đã doạ rất nhiều người bỏ đi. ]
Chu Dương: [ Bạn nào của tôi? ]
Bartender: [ Giang Trạch Châu. ]
Chu Dương: [ Cậu ấy đến quán bar?! ]
Chu Dương vỗ nhẹ cô gái trong lòng, “Anh có việc qua kia một chút.”
Sau đó anh ta đi xuống lầu, vừa tới cửa cầu thang đã nhìn thấy Giang Trạch Châu đang ngồi một mình.
Có một cô gái được đà tiến tới, vài giây sau, đã rưng rưng bỏ đi.
Chu Dương không nhịn được cười, đi tới bên cạnh Giang Trạch Châu, khoác vai anh: “Cô gái kia không phải mẫu người cậu thích sao? Làm gì mà hung dữ thế?”
Giang Trạch Châu vỗ bàn tay trên vai mình, “Không thích.”
“Cũng phải, không đẹp bằng người vừa ăn cơm với chúng ta, Mạnh…” Quay đi quay lại, anh ta lại quên mất tên của Mạnh Ninh.
Giang Trạch Châu không rảnh để đối chiếu, ngẩng đầu uống rượu.
Chu Dương quan sát vài giây, hỏi: “Tâm trạng không tốt?”
Giang Trạch Châu khựng lại, “Không.”
Anh càng giả vờ, Chu Dương càng nhìn ra, “Ai chọc giận cậu? Nói ra để tớ hả hê chút.”
“Bang” một tiếng.
Âm thanh trong trẻo, nhưng mang nặng sức cảnh báo.
Ly thuỷ tinh đặt lên mặt bàn quầy bar.
Giang Trạch Châu cầm áo khoác, đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Dương có hơi sợ bộ dạng này của anh, không dám đi theo. Anh ta gãi đầu, rốt cuộc là chuyện gì có thể làm cho Giang Trạch Châu không vui như thế? Thật hiếm thấy.
_
Cuộc sống hàng ngày của Mạnh Ninh, luôn bắt đầu từ sáu giờ sáng. Khoảng sáu rưỡi đến bảy giờ là thời gian tập thể dục. Sau khi tập thể dục, cô về nhà tắm rửa và ăn sáng, đến khoảng tám rưỡi sẽ đi làm.
Ánh mặt trời lên cao, nhiệt độ cũng tăng dần, Mạnh Ninh chuyển sang chạy bộ buổi sáng trong bể bơi của tiểu khu.
Bể bơi vắng tanh không bóng người.
Một tiếng “Wow” khe khẽ của Mạnh Ninh, vang vọng cả bể bơi.
Nhân viên chào hỏi cô: “Hai ngày không gặp, chị lại xinh đẹp hơn rồi.”
Mạnh Ninh: “Không phải chị xinh đẹp hơn, mà là miệng em ngọt hơn đó.”
Cô ấy có một cái miệng ngọt ngào, dáng vẻ ngọt ngào, cái tên cũng ngọt ngào, gọi là Lưu Mộng Điềm. Lưu Mộng Điềm là sinh viên năm ba, nghỉ học vì lý do sức khoẻ, buồn chán quá nên đến bể bơi trong tiểu khu làm việc. Không có nhiều người trong tiểu khu dậy sớm đi bơi, Mạnh Ninh là gương mặt quen thuộc. Qua lại vài lần, hai người mới quen biết nhau.
Lưu Mộng Điềm cười, “Phải rồi, để em kể chị nghe, hôm nay có một đại soái ca tới.”
Mỗi lần tới, cô ấy đều nói vậy, Mạnh Ninh đã quen với việc đó, phối hợp hỏi: “Soái như thế nào?”
Lưu Mộng Điềm ôm ngực, “Crush điên cuồng luôn.”
Với hành động cường điệu và ngữ khí chưa từng có của cô ấy, Mạnh Ninh liếc sang, kinh ngạc: “Đến mức đó sao?”
“Đương nhiên! Em dám khẳng định, anh ấy là người đẹp trai nhất mà em từng thấy trong tiểu khu của chúng ta.”
“……” Mạnh Ninh bước tới phòng thay đồ, vừa đi vừa hỏi, “Vậy em xin phương thức liên lạc của người ta chưa?”
“Xin rồi.”
“Kết bạn rồi sao?” Cô tò mò.
“Tất nhiên là-----” Cô ấy kéo dài giọng, sau đó cúi gằm mặt, “Chưa được.”
Mạnh Ninh bật cười.
Phòng thay đồ của nam và nữ ngăn cách nhau bởi một bức tường.
Lưu Mộng Điềm đưa mắt ra hiệu, “Anh ấy đang thay đồ ở phòng bên cạnh.”
Mạnh Ninh: “Cho nên?”
Lưu Mộng Điềm: “Đợi lát nữa anh ấy đi ra, chị sẽ biết ngay. Em dám bảo đảm, chị nhìn thấy anh ấy, sẽ điên cuồng crush như em. Phải rồi, chị đã từng crush ai chưa?”
Crush, dịch sang tiếng Trung, có nghĩa là yêu thầm, là mê đắm một người không hề quen biết.
Sau đó, dần dần mở rộng nghĩa thành, một sự phải lòng đột ngột, không lý do.
Cũng có thể gọi là, nhất kiến chung tình.
Nhất kiến chung tình…
Mạnh Ninh dựa vào cửa tủ, mỉm cười xinh đẹp, “Có chứ, hồi học cấp ba, đã từng có.”
Lưu Mộng Điềm: “Sau đó thì sao?”
Cô suy nghĩ, vờ như không hiểu mà hỏi: “Sau đó cái gì?”
“Sau đó, chị có ở bên người kia không?”
“Không.”
Lưu Mộng Điềm thở dài, “Quả nhiên.”
Mạnh Ninh khó hiểu: “Cái gì?”
Dáng vẻ của Lưu Mộng Điềm hệt như đang nói một lẽ thường tình, “Bởi vì crush chính là khoảng thời gian đẹp nhất, mà những thứ đẹp đẽ thường không thể kéo dài. Cho nên bản chất của crush, chính là tình yêu không có kết quả.”
Khoé môi Mạnh Ninh đông cứng lại.
Lưu Mộng Điềm không nhận ra sự khác thường, nói tiếp: “Hơn nữa những năm cấp ba, mùa tốt nghiệp chính là mùa chia tay. Tình yêu thưở học trò, mong manh như một tờ giấy, không cần bão táp cản trở, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể tan thành mây khói.”
Khuôn mặt của Mạnh Ninh cọ vào cánh tủ lạnh lẽo, hai mắt cong lên, bên trong ẩn chứa một tia hờ hững, “Có lẽ vậy.”
Có lẽ vậy?
Câu trả lời mơ hồ, khơi dậy trí tò mò của Lưu Mộng Điềm, “Không phải chị vẫn thích người đó chứ? Bạn học cấp ba? Hay đàn anh, đàn em?”
Mặc dù, một mặt thì Mạnh Ninh yêu thầm Giang Trạch Châu nhiều năm như thế, nhưng mặt khác, cô cũng cảm thấy hành động của mình quá ngu ngốc. Những người khác tông vào tường nam sẽ không quay đầu, còn cô ngay cả tường cũng không biết ở đâu, nhưng vẫn liều mình đâm vào.
Cảm xúc, chính là hành động cá nhân.
Mạnh Ninh không muốn phơi bày trước mắt người khác.
Không thể thừa nhận, cũng không thể phủ nhận, cô bèn nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Vậy phải làm sao đây? Anh ấy thật sự rất đẹp trai, đẹp đến nỗi mỗi lần gặp anh ấy, chị đều crush điên cuồng.”
Lưu Mộng Điềm bị ngữ khí của cô chọc cười.
Mạnh Ninh mỉm cười phối hợp, sau đó vươn tay mở tủ, “Chị phải thay quần áo đây.”
Trong lời nói có chút gì đó vội vàng đuổi người.
Nhưng cô vẫn lãnh đạm như mọi khi, sắc mặt bình thường, không nhìn ra chút biểu cảm nào, chỉ trông như không có tinh thần. Lưu Mộng Điềm nghĩ, chắc là do cô chưa ăn sáng, muốn tiết kiệm sức lực để lát bơi lội.
“Em đi lấy chocolate cho chị.” Lưu Mộng Điềm xoay người ra ngoài.
Bước chân đang hướng về phía cửa, chợt dừng lại.
Lưu Mộng Điềm chớp mắt, ánh mắt quét qua thân hình của người đàn ông hệt như tia sáng. Do nhu cầu bơi lội, toàn thân anh chỉ mặc một chiếc quần bơi. Cơ thể tập luyện quanh năm săn chắc, đường cơ mịn màng, vai rộng eo hẹp, đường cong cơ thể hoàn mỹ.
Lén lút nhìn xuống.
Là cơ múi đẹp như tranh.
Xuống thêm tí nữa.
Là một chiếc khăn tắm màu trắng, che đi bộ phận quan trọng nhất.
Lưu Mộng Điềm tiếc nuối thu tầm mắt, ngọt ngào chào hỏi: “Giang tiên sinh, lại gặp nhau rồi.”
Giang Trạch Châu lạnh lùng ừ một tiếng, rời khỏi phòng thay đồ.
Quay người đi, khuôn mặt vốn không cảm xúc của anh, càng trở nên lạnh lùng hơn.
Bên cạnh chiếc khăn tắm cuốn ngang, năm ngón tay dần siết chặt thành quyền, gân xanh nổi lên mạnh mẽ, nhấp nhô hình núi.