Chương 2

3.

Ba người họ cứ anh một câu tôi một câu, cũng đã bàn bạc xong hết nửa đời sau của tôi rồi.

Đúng là suy nghĩ hão huyền.

Ngay lúc tôi đang định quạt trở lại thì điện thoại rung lên.

Cố Mục Sâm đã gửi một tin nhắn WeChat:

"Nhân Nhân, đang làm gì vậy?"

Đây không phải là chú ba của thái tử Bắc Kinh à?

Đúng lúc lòng đầy lửa giận không chỗ phát ti3t, tôi dùng ngón tay gõ gõ điện thoại: "Ha hả, lửa trong lòng đang to, muốn đánh người."

Cố Mục Sâm gửi một icon mèo dễ thương đang xin lỗi, sau đó gửi một bao lì xì màu đỏ.

"Nhân Nhân, anh biết sai rồi."

Tôi: "???"

Tôi có chút buồn cười, hỏi anh: "Anh sai ở đâu?"

"Anh muốn trực tiếp nói cho Nhân Nhân cơ."

"...."

Ha, đều là chiêu trò của tên đàn ông già.

...

Nhìn dáng vẻ thân mật của gia đình cực phẩm này, tôi không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Tôi nhếch môi, nhìn ba tôi nói: "Được thôi, vậy mấy người chuẩn bị cho kỹ đi,chờ Thẩm Khê gả vào Cố gia là được."

Nằm mơ giữa ban ngày!

Cố Khải, thái tử gia Cố gia trong truyền thuyết ở Bắc Kinh, cái khác không dám nói, nhưng vẫn là nghe lời tôi, dù sao từ nhỏ cũng đã bị toi đánh mà lớn lên.

Nói xong, tôi đứng dậy chỉnh lại vạt áo, lên lầu trở về phòng.

Nhìn thấy quá nhiều đồ vật buồn nôn rồi, phải nhìn Cố Mục Sâm một cái để rửa mắt mới được.

Vừa nằm xuống giường, tôi gọi video cho Cố Mục Sâm, anh dường như là lập tức bắt máy.

Chắc là anh vừa kết thúc cuộc họp cổ đông, mặc âu phục thắt cà vạt, còn đeo kính gọng vàng, vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt lạnh lùng của anh lập tức trở lên nhu hòa.

Cố Mục Sâm ngước mắt lên kéo dài giọng ra:

"Công chúa nhỏ Nhân Nhân nhà chúng ta hôm nay thật đẹp."

Khóe miệng không khỏi nhếch lên, khẽ cười một tiếng: "Hừ, đừng nghĩ lời ngon ngọt, cứ thành thật nói cho em biết, sai ở đâu rồi?"

Một lời không hợp liền nhận sai.

Cố Mục Sâm bất lực nhún vai, trêu chọc nói: "Ăn giấm là đức tính đẹp của đàn ông, nhận lỗi cũng vậy."

Tôi ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ.

Chẳng phải chỉ là trong đám người tôi nhìn một đàn em nhiều hơn một cái sao, vậy mà tên kia lại chua như ăn một vại giấm.

Cố Mục Sâm bắt đầu làm nũng: "Nhân Nhân, anh nhớ em lắm, mấy ngày nữa xong việc anh đến tìm em được không?"

Tôi khịt mũi: "Mơ đi."

Cúp điện thoại xong kéo đen, tuyệt đối không thể để tên đàn ông này nhân cơ hội được.

Tôi nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Mục Sâm, khí chất cao lãnh kia, đến cả con chó trong thôn thấy anh cũng phải kẹp đuôi chạy mất, sao bây giờ lại biến thành một tên biết làm nũng lại dính người như thế này.

Đột nhiên Alipay có thông báo.

Tin chuyển khoản của Cố Mục Sâm bắt đầu đến, phía trên còn ghi chú rõ ràng: quà tặng.

Khóe miệng tôi hông khỏi giật giật, đẹp trai lại nhiều tiền, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh.

Mỗi lần nhớ lại lần gặp gỡ Cố Mục Sâm, tôi lại cảm thấy duyên phận thật sự rất kỳ diệu. Khi còn bé tôi may mắn trốn thoát khỏi bọn buôn người. May mắn là tôi được bà nội nhận về nuôi, đi theo bà học trung y, mặc dù tôi tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất thông minh, đi theo bà học không lâu thì bắt đầu thành thạo.

Còn mẹ của Cố Mục Sâm- dì Cố, vì tim không được khỏe nên dưỡng bệnh trong thôn, khi cảm thấy không khỏe, dì ấy sẽ nhờ bà nội châm cứu giúp, dần dà cũng quen biết tôi, có lần bà nội sang làng bên giúp người ta khám bệnh cho nên tôi là người giúp dì Cố châm cứu.

Khi đó Cố Mục Sâm mới mười sáu tuổi, đang ở độ tuổi ngang ngược càn rỡ, cảm thấy tôi còn nhỏ nên chắc chắn không biết châm cứu, nói tôi là kẻ lừa đảo.

Vì vậy lúc đó tôi đã trực tiếp cho anh ba mũi kim, để cho anh ngoan ngoãn nằm không nhúc nhích trên giường suốt ba tiếng.

Sau đó, anh liền chịu phục.

Trong kỳ nghỉ hè năm đó, anh cứ bám theo tôi đòi học y, thế là tôi đưa anh lên núi hái thuốc, trèo cây hái quả dại, xuống sông bắt cá, để anh ở trước mặt tôi hoàn toàn tháo xuống sự kêu ngạo.

Nhưng lúc đó tôi cũng không ngờ người này một lời không hợp liền ăn giấm!!!

4.

Sáng hôm sau tôi đến trường, hôm nay có buổi họp lớp, còn có một buổi tuyển dụng ở trường.

Haizzz, chớp mắt một cái đã thành tiền bối năm 4, nhìn những học muội học đệ trẻ trung này thật là không nỡ buông tay..

Nhưng mà Cố Mục Sâm quản tôi quá chặt, nên tôi cũng chưa từng có cuộc hẹn nào với mấy em mơn mởn này.

Cảm giác như đã bỏ lỡ 10 tỷ vậy!

Sau khi vào tòa nhà giảng đường, tôi chợt thấy có nhiều người đang lén lút nhìn tôi, lén thảo luận với nhau, còn nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

Tôi nhìn là hiểu ngay tin đồn kia đã lan đến trường.

Là ai lắm mồm, chờ tôi bắt được sẽ xé rách mồm cô ta.

Lại nói, tôi và Thẩm Khê còn là bạn học đại học, bốn năm qua chúng tôi không nói với nhau một câu nào, nhưng Thẩm Khê lại thường xuyên nói xấu sau lưng tôi.

Ai bảo tôi xinh đẹp hơn cô ta chứ?

Nam sinh trong trường cũng không vừa mắt tôi, dù sao thì cũng có Cố Mục Sâm ở bên cạnh, điều này khiến tôi vô cùng kén chọn, cũng nên cảm ơn cô ta vì đã giúp tôi từ chối những nam sinh kia.

Cứ nghĩ là ra trường sẽ không gặp nhau nữa nên tôi đã nhịn 4 năm trời.

Kết quả là trong quá trình kiểm tra sức khỏe, người ta phát hiện ra tôi có nhóm máu hiếm, tình cờ tôi giúp đỡ hai đứa trẻ sinh đôi bị tai nạn xe hơi đang cần điều trị, những việc làm tốt của tôi lần lượt được đăng tải trên tivi, báo chí.

Vì vậy cha mẹ của Thẩm Khê đã tới, rơi nước mắt nắm tay tôi nói rằng tôi chịu khổ nhiều rồi.

Khá lắm, sau khi kiểm tra quan hệ thân nhân xong thì tôi được đưa về nhà, người gọi là bố mẹ kia cũng lập tức trở mặt, để cho tôi đi liên hôn vì có lẽ họ cảm thấy trong nhà chỉ có một đứa con gái là Thẩm Khê thì không đủ bán.

Tôi lắc đầu, gạt mấy thứ xúi quẩy ra khỏi đầu. Ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên cửa sổ, tôi ngáp một cái rồi cúi đầu trả lời email công việc.

Bất chợt lại nghe thấy tên của tôi.

Kinh ngạc nhìn lên, tôi thấy Thẩm Khê đang được mọi người vây quanh bắt đầu nói xấu tôi.

"Thẩm Nhân đang mang thai, trong trường giả vờ thanh cao, nhưng ở chỗ riêng tư lại rất biết cách chơi."

"Nhưng cũng không trách được, cô ta lớn lên ở nông thôn, hành vi th ô tục đáng khinh, cũng không có ai dạy dỗ."

"Còn về cha của đứa trẻ....ai, đã tìm được, chính là tên côn đồ ở trong thôn."

Tôi lấy điện thoại mở chức năng quay phim, phóng to hết mức có thể, có thể nhìn rõ vẻ khinh thường và mỉa mai trên khuôn mặt của cô ta.

Đây không phải là bằng chứng tốt nhất tự đưa lên à?

...

Chuông reo, chủ nhiệm lớp đầu trọc đi vào, động viên mọi người vài câu, sau đó bắt đầu giới thiệu mấy công ty lớn sau này sẽ tuyển dụng trong khuôn viên trường.

Tập đoàn Cố thị đương nhiên đứng đầu, làcông ty tư nhân hàng đầu trong nước có phúc lợi và đào tạo năng lực rất tốt, nhưng danh ngạch lại cực ít, trừ khi là tinh anh mới có thể được cân nhắc.

Vị trí thứ hai là tập đoàn Vân Đường, từ khi thành lập đến khi niêm yết chỉ mất hai năm, thời gian nhanh đến mức không hợp thói thường, khi đó có rất nhiều người đi điều tra lý lịch của ông chủ đứng sau nó, mới phát hiện ra ông chủ là một người phụ nữ, tuổi còn rất trẻ đã bắt đầu từ chứng khoán, cổ phiếu trong tay cô chưa bao giờ lỗ, người ta còn đặt biệt danh cho cô là "Nữ thần chứng khoán!"

Tập đoàn Vân Đường đã nhúng tay vào rất nhiều ngành, bởi vì mới bắt đầu nên tuyển dụng không quá khắt khe, phúc lợi so với tập đoàn Cố thị cũng không tệ.

Sau đó chủ nhiệm lớp lại bắt đầu giới thiệu thêm một vài công ty tốt, yêu cầu mọi người chuẩn bị hồ sơ cho tốt, 30 phút nữa có thể đến để tham gia tuyển dụng.

Cả lớp lập tức nghị luận sôi nổi.

Tôi bắt chéo chân, trong miệng ngậm một cây kẹo, nheo mắt mắt để cảm nhận làn gió mùa thu và lắng nghe mọi người khen ngợi tập đoàn Vân Đường.

Trong lòng là cả một mảng vui vẻ. 

Bất cứ ai nghe người khác khen ngợi đứa con của mình thì cũng sẽ vui vẻ, bởi vì tập đoàn Vân Đường chính là đế quốc kinh doanh do một tay tôi lập lên.

Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng Cố Mục Sâm đã giúp đỡ tôi không ít, được rồi, là giúp đỡ rất nhiề, nếu không có anh chiếu cố cũng sẽ không có Vân Đường bây giờ.

Chỉ có thể nói nghỉ hè năm đó, tôi dạy anh nông thôn thú vị như thế nào, thì kỳ nghỉ hè năm năm sau anh cũng đứng trong văn phòng xa hoa nhất ở thành phố và kể cho tôi trong thành phố có gì thú vị.

Nghe người ta khuyên bảo, có thể ăn cơm no bụng.

Tôi cũng từng bối rối về những lĩnh vực chưa biết, nhưng Cố Mục Sâm thực sự giỏi về lĩnh vực đó, tận tay dạy bảo tôi rất nhiều thứ.

Tôi từng cười hỏi anh: "Dạy đệ tử xong, sư phụ không sợ chết đói sao?"

Anh cười nhạt: "Ý của Túy ông không phải ở rượu."

Chà, người đàn ông phúc hắc, hóa ra ngay từ lúc đó anh đã tính toán xong tiền học phí là cái gì rồi....

(Còn tiếp)