Ngày thứ ba, Tiểu Nam định sẽ trở về nhà thăm ông bà ngoại và mẹ. Đã nhiều năm rồi mới quay về cũng không thể đi tay không nên cô nàng quyết định lên phố cổ mua vài món đặc sản để làm quà.
Thật ra từ trước khi ngồi lên máy bay Tiểu Nam đã mua rất nhiều quần áo và vài loại
thuốc bổ ở thành phố mang đến cho ông bà ngoại, nhưng cô cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, lượn một vòng trên phố mua ít bánh kẹo.
Hiện tại cô vẫn chưa đi làm thêm, về khoản tài chính cũng chưa dư dả gì, số tiền cô dùng để mua quà cho nhà ngoại đều là tiền trích từ quỹ học bổng của cô. Từ lúc sáng sớm cô đã lén đi một mình, nếu có Tạ Vũ đi theo anh nhất định sẽ không để cô trả tiền.
Đường đi vào phố cổ là một tòa thành lớn bằng đá với kiến trúc đền tháp ở bên trên, khiến Tiểu Nam không khỏi liên tưởng đến những bộ phim cổ trang mà cô xem lúc bé. Cô vừa đi men theo hàng liễu rủ trước kênh nhỏ nhìn ngó xung quanh xem có tiệm bánh nào không.
Đi được một đoạn, Tiểu Nam chợt trông thấy phía xa xa có đôi nam nữ tầm độ trung niên đang lôi lôi kéo kéo nhau ngay trước một quán nước. Ánh mặt trời rực rỡ đầu tháng sáu chiếu xuống con đường đá làm chói mắt, che đi khuôn mặt hai người kia khiến cô phải nhíu mày lại.
Mặc dù không rõ mặt, nhưng dáng người của người phụ nữ kia mang cho Tiểu Nam một cảm giác cực kỳ quen thuộc, cô tiến đến gần để nhìn rõ xem họ là ai.
“Anh buông tôi ra, chúng ta không có gì để nói với nhau cả.” Người phụ nữ nhìn đối phương bằng ánh mắt giận dữ, cố gắng vùng vẫy cánh tay đang bị nắm chặt.
Người kia vô cùng cố chấp, nhất định không thả người phụ nữ ra, ngữ khí tràn đầy sự ngỡ ngàng xen lẫn tia hy vọng nhỏ nhoi: “Nhiều năm rồi mới gặp nhau, em thật sự không có chuyện gì để nói với anh sao?”
Giữa lúc hai người lôi kéo qua lại không dứt, Tiểu Nam đứng cách đó không xa sững sờ nhìn họ, thanh âm yếu ớt vang lên:
“Mẹ!”
Một tiếng “mẹ” lững thững giữa không trung làm cả hai người giật mình quay sang.
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn cô: “Nam Nam, con ở đây làm gì?”
Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng lại đối với sự có mặt của Tiểu Nam, cô đột nhiên chạy đến đẩy ông ta ra xa.
Cô hét lên giận dữ: “Ông đang làm gì ở đây Ông làm mẹ tôi đau rồi đó.”
Ông ta dường như không tin vào mắt mình, đưa tay muốn chạm vào mặt cô, nhưng nhận lại là cái hất tay đầy lạnh lùng.
“Ông có tư cách gì mà chạm vào tôi?”
Người đàn ông đưa mắt nhìn theo cánh tay bị Tiểu Nam hất ra rồi rất nhanh lại nhìn cô giọng nói trầm thấp run rẩy:
“Tiểu Nam, con đã lớn thật rồi.”
Mặc cho người đàn ông có đối với Tiểu Nam có bao nhiêu quan tâm, trong mắt cô chỉ có sự căm giận không thể phai nhòa. Cô chưa bao giờ quên đi từng giây phút cô và mẹ vì người này mà phải chịu khổ suốt ngần ấy năm.
Vốn dĩ cô muốn lập tức bỏ mặc ông ta lại kéo mẹ rời khỏi tình huống đó, nhưng mẹ bất ngờ lên tiếng: “Nam Nam, con đợi mẹ một chút. Mẹ sẽ đi cùng con sau.”
Khoảnh khắc này, Tiểu Nam vô cùng không nỡ để mẹ lại cùng người đàn ông đó.
Dẫu sao cũng là lời của mẹ cô đều nghe, cô biết mẹ có lý do của riêng mình nên cũng không cần hỏi.
Mẹ và người đàn ông đi vào trong quán nước, Tiểu Nam ở bên ngoài đứng chờ một lúc thì quyết định đi một vòng quanh phố cổ rồi quay lại. Cô bước từng bước chậm rãi, cúi đầu xuống nhìn theo từng bước chân của mình.
Tiểu Nam năm nay cũng gần hai mươi tuổi rồi, nhưng cô vẫn chưa từng biết đến trước đây mẹ và người đàn ông đó đã gặp gỡ và bên nhau như thế nào. Cô cũng không tò mò câu chuyện bên trong đó, đối với chuyện này chưa từng hỏi qua mẹ.
Suốt nhiều năm trời, lần đầu tiên và là lần duy nhất cho đến giờ cô nhắc đến người đàn ông đó trước mặt mẹ chỉ có duy nhất vào lúc đón giao thừa đó.
Đi mãi đi mãi cho đến khi Tiểu Nam nhìn thấy một đôi giày búp bê đỏ tươi sặc sỡ ở ngay đối diện mới dừng chân. Người kia trông thấy cô lập tức cất lên tiếng nói non nớt trong trẻo.
“Chị!”
Cô nàng ngước mặt nhìn lên xem đối phương là ai dù trong lòng cũng đã nhận ra.
Em gái Tiểu Du của cô đúng là càng ngày càng xinh đẹp, giống hệt người phụ nữ đó. Thiếu nữ vừa chớm tuổi trăng tròn lại mang vẻ đẹp mỹ miều trưởng thành hơn so với những cô gái đồng trang lứa.
Gương mặt trắng trẻo xinh xắn, đuôi mắt dài sắc sảo cùng mũi cao thanh tú, có chút nào là cô bé mới tuổi mười bốn, mười lăm.
Tiểu Nam dồn nén xúc động trong lòng, lạnh lùng nói: “Đúng là một ngày đặc biệt. Vừa rồi gặp ba cô tôi còn thấy lạ, bây giờ cô lại đứng ngay trước mặt tôi thế này, xem ra là cả gia đình về nước rồi lại đến đây tham quan sao?”
Tiểu Du cười ngây thơ giống như không hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của cô, “Đây là quê của ba, lại nghe nói nơi này phong cảnh rất đẹp nên cả nhà đến đây để khuây khỏa một lần. Chị cũng đến đây du lịch sao? Trùng hợp quá. Hay là chúng ta đi ăn….”
“Không cần đâu.” Tiểu Nam đột ngột cắt lời, “Tôi còn có việc, không rảnh đi với các người.”
Suy cho cùng Tiểu Du cũng chỉ mới là cô học sinh cấp ba, nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, không thể nói chuyện quá mức tàn nhẫn được.
Không phải ai cũng giống cô, từ nhỏ đã phải thấu hiểu những chuyện mà bạn bè cô chưa hiểu được, phải chịu đựng những chuyện mà chỉ người lớn mới biết.
“Cô mau quay về đi, coi chừng mẹ cô đang đợi đấy.”