Một ngày thật lạ, cũng thật đặc biệt......
Khi Tiểu Nam ở trường, trời nắng rất to, cái nắng chói chang gay gắt khiến người ta phải bực bội.
Bỗng có một cô bạn cùng lớp đi đến trước mặt cô, đặt một cuốn sách dày cộp lên tay cô, tươi cười nhờ vả:
“Mấy ngày trước mình có đến thư viện thành phố, hôm nay là hạn phải trả rồi. Nhưng mà hiện tại mình lại đang có việc bận, cậu có thể trả giúp mình được không?”
Tiểu Nam vốn là người trầm tĩnh nhất trong lớp, không tiếp xúc quá nhiều với mọi người.
Thường ngày cô nàng chỉ ngồi yên ở một góc lớp an tĩnh học tập, cho dù các thành viên trong lớp không ít lần rủ rê cô tham gia hoạt động này hoạt động kia hay nhờ cô giúp việc gì, cô đều thẳng thừng từ chối.
Vậy mà lần này cô lại đồng ý. Ngay cả cô bạn nhờ vả Tiểu Nam cũng phải ngỡ ngàng trước cái gật đầu của cô.
Lúc Tiểu Nam vừa lấy được xe đạp, mây đen từ đâu đua nhau kéo đến vây kín cả bầu trời, một tia nắng cũng không thể lọt qua.
Những đợt gió mạnh bắt đầu thổi, lá cây rụng cùng bụi bặm trên đường cứ thế bay loạn lên, nhưng cô cũng không để ý nhiều lắm, vẫn ngồi lên xe đạp thẳng đến thư viện thành phố.
Vừa gửi xe ở lán xe của thư viện, những tiếng lộp độp của hạt mưa rơi xuống mái tôn vang lên, càng lúc càng mau hơn. Cơn mưa rào nặng hạt đột ngột ập đến mặc cho nửa tiếng trước trời vẫn còn đổ nắng gay gắt.
Đúng là vận đen mà, áo mưa hay ô Tiểu Nam đều không có mang theo.
Cô nhìn khoảng cách từ chỗ mình đến tòa thư viện cũng không quá xa, không nghĩ ngợi nhiều lập tức ôm cặp lao thẳng về hướng tòa nhà sơn trắng kia.
Dường như bản thân Tiểu Nam không nhận ra rằng hành động của mình trong mắt người khác thực dũng cảm, những người ở trong lán xe sau đó cũng nhắm mắt chạy theo cô.
Bỗng có một người đàn ông to béo từ phía sau xô vào Tiểu Nam làm cô mất đà ngã xuống ngay một vũng nước lớn.
Lần này thì thảm rồi, đồng phục trên người thấm nước mưa, không những vậy còn dính đầy bùn đất. Cô cố gắng chống tay đứng dậy, nhưng từ mắt cá chân lại truyền lên cơn đau dữ dội, tay cũng bị trầy xước một mảng, nước mưa chảy vào rát vô cùng.
Người đàn ông kia đã xô ngã cô thành như vậy, thế nhưng lại chẳng thèm quay đầu nhìn một cái, tiếp tục chạy thẳng vào tòa thư viện.
Tiểu Nam nhìn chằm chằm xuống mặt đất, nhăn mặt đau đớn, cảm thấy bộ dáng bản thân hiện tại thê thảm đến cực độ.
“Em không sao chứ?”
Khi ngẩng đầu lên, trước mắt Tiểu Nam là một thiếu niên dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen đang đưa tay ra ngỏ ý đỡ cô dậy. Cô sững người trong giây lát rồi nhanh chóng vịn vào tay anh đứng dậy.
Sau khi anh đỡ cô dậy còn chu đáo nhặt lấy chiếc cặp vẫn đang nằm im trên mặt đất, mỉm cười “Cặp của em đây.”
Tiểu Nam bẽn lẽn cúi đầu cảm ơn anh rồi định tự mình đi vào trong thư viện. Nhưng cô hình như đã quên mất rằng mắt cá chân đang sưng lên rất đau làm cô khó mà di chuyển.
Thiếu niên kia thấy vậy, một tay đỡ lấy Tiểu Nam, một tay cầm ô, cả hai cứ thế đi về phía tòa nhà đằng trước.
Sau khi đã ngồi vào một chiếc ghế ở ngoài hành lang, anh lập tức chạy đi vào bên trong.
Vốn dĩ Tiểu Nam cho rằng anh giúp đỡ mình xong thì rời đi ngay, cô cúi đầu nhìn bộ đồng phục lấm lem trên người, cười nhạt.
Chẳng ngờ chưa đầy năm phút sau anh lại bất ngờ xuất hiện, còn mang theo một hộp dụng cụ y tế mượn từ ban quản lý thư viện. Mở hộp y tế ra, anh thành thục lấy một chiếc khăn bông, thấm dung dịch khử trùng lên rồi dịu dàng lau vào vết xước trên cánh tay Tiểu Nam.
Cơn đau truyền đến làm Tiểu Nam theo phản xạ có điều kiện mà rụt tay lại, anh lại giữ tay cô nói “Sẽ hơi xót, em ráng chịu một chút.”
Tiểu Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Khoảnh khắc này, giống như vạn vật xung quanh đều đang ngưng đọng lại, đến cả tiếng mưa cũng chẳng nghe thấy nữa, chỉ còn anh đang dịu dàng giúp cô xử lý vết thương.
Hình như Tiểu Nam cũng không còn cảm thấy đau nữa, ngược lại l*иg ngực cứ đập liên hồi làm cô có chút căng thẳng.
“Xong rồi đó.” Anh thu dọn lại dụng cụ rồi đóng hộp lại.
Tiểu Nam lần nữa cảm ơn anh.
Anh mỉm cười nói nhỏ “Không có gì. Hiện tại em đang bị thương như vậy, hay là để anh đưa em về? Phải rồi, em đến thư viện để làm gì?”
“Một người bạn cùng lớp nhờ em đến trả giúp cậu ấy cuốn sách này, vì cậu ấy có việc bận.” Cô vừa nói vừa lấy từ trong cặp ra cuốn sách dày cộp kia.
Anh cầm lấy cuốn sách từ tay Tiểu Nam, giúp cô đem trả lại trong thư viện rồi nhanh chóng quay lại.
“Để anh đưa em về, nhà em ở đâu?”
Tiểu Nam từ chối “Như vậy phiền anh quá. Em tự về được rồi.”
“Em đang bị thương, ngoài trời đang mưa to nữa. Vẫn là để anh đưa em về thì hơn.”
Vừa ra đến cửa chính, Tiểu Nam với bộ y phục ướt nhẹp nước mưa bị một cơn gió thổi lạnh thấu đến tận xương thủy, thân mình bất giác run lên một cái. Chàng trai bên cạnh liền cởi chiếc áo khoác ngoài ra, cẩn thận giúp cô mặc vào.
Xe dừng ở trước cửa nhà Tiểu Nam, cô định cởϊ áσ trả lại cho anh thì anh lại nói: “Không cần đâu, em cứ giữ luôn đi.”
Chiếc áo ấy Tiểu Nam sau đó đã giặt thật sạch rồi đem phơi. Cho đến hiện tại đã hai năm trôi qua rồi, Tiểu Nam vẫn luôn gấp gọn trong một góc tủ.
Đó là chiếc áo của Tạ Vũ, nên cô rất trân trọng, dành hẳn một ngăn tủ để cất.
Ngày đó khi cô ngồi trên chiếc xe Audi mà anh đưa cô về, cô cũng biết rằng anh là một quý tử xuất thân không tầm thường, chỉ là một chiếc áo mà thôi, có thể tùy tiện cho đi mà không cần quá mức để ý.
Dẫu vậy, với cô, đó là kỷ vật mà lần đầu tiên cô gặp anh, và hình ảnh anh mặc chiếc áo khoác ấy, đã in sâu trong trái tim cô từ ngày đó đến bây giờ.