Chương 9

Lục Doanh Doanh đưa điện thoại cho tôi, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: "ảnh đế Bùi là cha của Tiểu Bảo, Nam Tuệ, cô hãy tự bảo trọng nhé!"

Tôi lười biếng nhận lấy: "Sao nào?"

Bên kia truyền đến tiếng lật báo, ngay sau đó Bùi Vọng cười lạnh:

"Tôi đã xem tin tức, rất hay. Có vẻ như em hoàn toàn không để tâm đến lời nói của tôi nhỉ."

Lời anh nói?

À - chính là cái đêm tôi tát anh ta chứ gì, anh ta đã dặn tôi sau này không được ăn tối một mình với đàn ông.

Hai ngày trước tôi vừa tình cờ đi ăn tối với một người đàn ông, bị giới truyền thông chụp được, lên báo nói tôi đêm hôm khuya khoắt đi gặp gỡ tình trẻ.

Tên đàn ông chết tiệt này, đã ly hôn rồi mà còn muốn quản tôi à?

Tôi mỉm cười trả lời: "Tôi thực sự không để tâm ~ thế thì sao?"

Bùi Vọng ở bên kia dường như đang nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó cười khúc khích: "Được, em cứ chờ xem, xem tôi làm sao dạy dỗ em!"

Dựa theo yêu cầu của chương trình, tất cả các cuộc gọi phải được bật loa ngoài trong suốt thời gian ghi hình.

Cuộc trò chuyện này đã khiến toàn bộ giang cư mận nổ tung.

Cụm từ #ảnh đế Bùi đích thân dạy dỗ Nam Tuệ# đã trở thành hot search.

[Hả dạ ghê! Muốn thấy sắc mặt ảnh đế Bùi dành cho Nam Tuệ ghê! Tàn nhẫn một chút nha! Phong sát cô ta đi!]

[Doanh Doanh quá khiêm tốn rồi, thân là cô cả nhà họ Tần, muốn phong sát Nam Tuệ không phải là chuyện dễ dàng sao?]

[Mặc dù vậy, sao tôi lại cảm thấy cuộc trò chuyện giữa ảnh đế Bùi và Nam Tuệ có chút mập mờ vậy ta? "Dạy dỗ em"... hơi giống cặp đôi đang tán tỉnh nhau nhỉ.]

[Lầu trên ơi, kiếm gì ăn đi! ảnh đế Bùi là chồng của Doanh Doanh nhà chúng tôi.]

Thấy người gặp họa, trong mắt Lục Doanh Doanh hiện lên vẻ hả hê, nhưng trên mặt lại rất chính trực:

"Nam Tuệ, cô ngược đãi Tiểu Bảo của chúng tôi, bố thằng bé sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô đâu!"

"Ồ, vậy tôi sẽ đưa đứa con gái biết giúp đỡ người lớn của tôi trở về phòng đây."

Tôi nói bóng nói gió, đứng dậy định rời đi thì Bùi Tiểu Bảo hét lên "Không được đi", thằng bé thấy không có tác dụng, nó tức giận đến mức nhảy lên hai lần.

Tôi vẫn nắm lấy tay con gái, không thèm nhìn lại.

Quả nhiên, thằng nhóc này vẫn còn cứu chữa được, thằng bé vẻ mặt ủ rũ đứng đó mấy giây, cuối cùng lấy khăn giấy ra, bắt đầu cúi xuống lau vết bẩn trên sàn nhà.

Lục Doanh Doanh ngơ ngác, lập tức đi tới kéo thằng bé: "Tiểu Bảo, đừng sợ, không cần làm mấy việc của người giúp việc đâu!"