Bánh xe cào xuống đất, phát ra tiếng rít chói tai.
Xe vẫn chưa hoàn toàn dừng hẳn nhưng cửa xe đã mở ra, Ninh Ninh bước nhanh xuống xe.
– Ninh Ninh, chờ chút…
Văn Vũ ở phía sau gọi cô nhưng không kịp nữa.
– Phù phù….- Ninh Ninh xông thẳng lên cầu thang bộ.
Có một khoảng thời gian em rất ghét về nhà.
– Phù phù….- Trong khoảnh khắc lấy chìa khóa ra, bởi vì tay quá run mà cả nửa buổi cô mới tra được chìa khóa vào ổ khóa.
Bởi vì trong nhà không có ai chờ em, một mình em ăn cơm, một mình em rửa bát một mình ngồi trong phòng khách ngẩn người, ngồi đến hừng đông cũng không có ai giục em đi ngủ.
Cửa mở ra, Ninh Ninh giày cũng không cởi lao thẳng vào trong nhà.
Sau lưng để lại một chuỗi dấu giày bẩn thỉu, bôi ngoằn ngoèo trên sàn gỗ sạch sẽ, giống như một chuỗi dấu chân công chúa nhân ngư để lại trên bãi biển khi nàng nhường chiếc đuôi cá cho hoàng tử để thay thế bằng đôi chân.
Trong phòng khách không có ai, trong buồng không có ai, trên ban công cũng không có ai…
– Thạch Trung Đường…- Ninh Ninh đứng tại ban công hướng ra bên ngoài trời chiều thì thào gọi tên anh.
– Đến ngay đây. – Giọng nói của Thạch Trung Đường vang lên ngay sau lưng cô.
Cô ngẩn người, quay đầu lại.
Thạch Trung Đường đứng ở sau lưng cô, trên người đeo tạp dề màu hồng của cô, tay thì bưng một cái nồi nấu canh, cười đùa tí tửng:
– Vì để trói được trái tim của em mà anh dự tính trói dạ dày của em…Này này đừng tới đây, nóng lắm bỏng đấy!
Ninh Ninh lúc đầu muốn xông qua ôm lấy anh nhưng bị cái nồi trong tay anh cản trở.
Thạch Trung Đường thả nồi xuống bàn, sau đó giang rộng tay ra:
– Tới đây em.
– Hứ! – Ninh Ninh đi vòng qua anh mở nắp nồi canh tức giận uống canh.
– Này….- Thạch Trung Đường nghiêng đầu sang chỗ khác, kéo dài âm điệu.
– Anh đừng tới đây! – Giả vờ bận ăn, Ninh Ninh múc một muôi canh, nước mắt rơi vào trong muôi canh.
– Tay nghề nấu nướng của anh tốt vậy sao? – Một đôi tay chậm rãi từ phía sau vây lấy cô, dịu dàng nói, – Ngon đến khóc rồi à?
– Còn lâu mới phải. – Ninh Ninh mạnh miệng nói, – Còn kém xa với tay nghề của mẹ em…
Món ăn mẹ nấu mãi mãi là ngon nhất.
Bởi vì một người chỉ có thể được ăn nửa đời người, không ăn được cả cuộc đời.
Nửa cuộc đời còn lại, cô muốn ăn món ăn do ai làm? Phần lớn thời điểm là cơm hộp của đoàn làm phim, thỉnh thoảng cô tự nấu, thỉnh thoảng ăn đồ ăn bên ngoài, dần dà nấu nướng đã biến thành một loại công việc, cô nhất định phải chấp hành đúng hạn vì sinh kế. Dần dần trở nên tê liệt, dần dần không còn hy vọng xa vời gì nữa – hy vọng có một ngày nào đó, có một người nói với cô: Nửa cuộc đời ở bên nhau, anh nấu cơm cho em.
– Hà hà, khó ăn cũng hết cách thôi. – Thạch Trung Đường mặt dày như tường thành nói, – Trình độ của anh chỉ như vậy thôi, em nên sớm làm quen đi.
– Cả đời ạ? – Rõ ràng đã không còn hi vọng xa vời, vì sao miệng cô không nghe theo sai khiến mà cứ thế buột ra, – Cả đời đều nấu cơm cho em, em sẽ làm quen ngay từ bây giờ luôn đây.
Vòng tay đang ôm cô chợt trở nên cứng ngắc.
– Ừ…cả một đời…- Thạch Trung Đường bỗng nhiên cười, – Cả một đời quá dài, chúng ta chỉ tranh thủ sớm chiều có được không em?
Ninh Ninh lặng thinh một lát hỏi:
– Anh nói như vậy có phải bởi vì tuổi thọ của anh đã định sẵn lớn hơn em đúng không?
Thạch Trung Đường không nói gì.
Hai người dựa sát vào nhau, làn khói trắng bốc lên nghi ngút từ nồi canh trước mặt.
– Anh là người đeo mặt nạ, mà em…- Ninh Ninh cắn răng, nhắm mắt lại nói, – Em xin lỗi, em không thể làm người đeo mặt nạ.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, dừng ở đối diện hai người bọn họ, Văn Vũ đứng ở cổng lẳng lặng nhìn hai người.
Thạch Trung Đường không nói câu nào, nhưng Ninh Ninh nào có thể khiến anh thất vọng?
Liệu tương lai mà anh nói tới có xuất hiện hay không? Ninh Ninh không dám hứa chắc, cô chỉ có thể đảm bảo rằng mình sẽ không phải là người đeo mặt nạ, như vậy cho dù sau này trong người đeo mặt nạ có người lãnh đạo, nhưng vị thủ lĩnh này không nhất định phải là cô, sẽ không phải là cô mang theo tất cả những người đeo mặt nạ đi làm điều ác, biến toàn bộ thế giới này thành một sân khấu máu tanh hỗn loạn, biến tất cả mọi người thành một thành viên của sân khấu.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là, cô là người, không thể nào ở bên người đeo mặt nạ Thạch Trung Đường, cô là nửa đời đầu của anh, không phải cả cuộc đời của anh.
– Đếm ngược là đếm ngược từ khi sinh ra, cũng không biết mình có thể sống bao lâu. – Cô chỉ có thể giả vờ xoay người, hứa hẹn với anh như vậy, – Nếu có thể sống trăm tuổi, em sẽ ở bên anh một trăm năm. Nếu như em có thể sống một trăm ngày, em sẽ dùng một trăm ngày này ở bên anh. Nếu như em chỉ có thể sống một ngày, em sẽ ở bên anh một ngày…
Thạch Trung Đường bình tĩnh nhìn cô.
Ninh Ninh thấy mặt nóng lên, không chỉ ngượng ngùng mà còn có áy náy.
Chính cô là người đã đưa ra lời hứa hẹn mãi mãi với anh, và cuối cùng không làm được cũng là cô.
– Đúng, em sẽ già đi. – Cô quay mặt qua chỗ khác, không còn mong muốn gì nữa, – Khi đó anh không sẽ thích em nữa, em cũng sẽ không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ già nua răng rụng của em…Khi đó anh đi thì cứ đi đi, cứ mặc một mình em ở lại…
– Được.
Ninh Ninh ngây người, quay lại nhìn anh.
– Sớm sống chiều chết, anh cùng với em. – Trước những điều kiện khắc nghiệt như vậy, Thạch Trung Đường mỉm cười chấp nhận lời hứa của cô, cũng cho cô lời hứa hẹn, – Dù chỉ có một ngày.
Nhưng mà con người sống không thể chỉ có mỗi tình yêu.
Ăn ở, kết hôn sinh con, tất cả đều rất cần tiền, trừ một số ít người sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn lại ai cũng phải làm việc cật lực như con kiến
để nuôi sống bản thân và người yêu người thân bằng công việc.
Đặc biệt là gặp phải cấp trên như đạo diễn Trần.
Ninh Ninh chỉ được ở bên người yêu có một ngày thì đã bị ông ta thúc như đòi mạng quay về đoàn phim làm việc.
Theo như đạo diễn Trần nói thì chính là:
– Mặc kệ ngày mai cháu có muốn đi cứu vớt thế giới hay là hủy diệt thế giới thì trước ngày hôm nay phải quay xong phim cho chú.
“Bóng Ma trong rạp hát” không khác gì là người yêu của đạo diễn Trần, ông dùng hết cả đời mình để yêu nó, như thể ông còn sống một ngày thì một ngày này cũng là vì nó.
– Cảnh tiếp theo, chuẩn bị. – Đạo diễn Trần đã gầy đến mức không còn hình dáng gì, một tay cầm khăn che miệng ho liên tục nói, – Khụ, bắt đầu.
“Bóng Ma trong rạp hát” cũng đã quay sắp đến hồi kết thúc.
Theo sự nổi tiếng càng ngày càng nhiều của nam chính thì anh ta ngày càng dành ít thời gian hơn cho Bóng Ma, dần dần thoát ly khỏi sự khống chế của cô.
Giữa hai người đã nảy sinh mâu thuẫn. Mà mâu thuẫn lớn nhất chính là người theo đuổi nam chính – một tiểu thư giàu có yêu anh như sinh mệnh và nhiệt tình như lửa.
Mặc dù Bóng Ma đã cảnh cáo nhiều lần nhưng nam chính tính cách trời sinh mềm yếu, không phải là người có tính tình quyết đoán cho nên vẫn giữ mối quan hệ như gần như xa với vị tiểu thư nhà giàu kia. Mà ngược lại vị tiểu thư nhà giàu kia thì như một con rùa cắn rồi không chịu nhả ra, những buổi diễn xuất của anh ta, buổi nào cô ta cũng có mặt, hoàn toàn không quan tâm những dị nghị của người khác, trở thành một câu chuyện cười trong vòng tròn những người giàu có trong thành thị.
Mỹ nhân ân nặng, khó mà phụ lòng, mặc dù nam chính không có ý gì với cô ta nhưng cũng bởi vậy mà không thể nào phớt lờ cô ta được.
Anh ta không có tình cảm với người ta nhưng mà Bóng Ma thì lại hiểu lầm rằng anh ta có tình cảm, nổi cơn ghen mà ra tay suýt chút nữa thì gϊếŧ vị tiểu thư nhà giàu kia, chỉ vì tiểu thư nhà giàu kia may mắn thoát được, nhưng cũng bởi vậy mà khiến cho nam chính tức giận, giữa hai người đã nảy sinh một trận tranh chấp gay gắt.
– Người phụ nữ kia chỉ đùa bỡn anh thôi. – Ninh Ninh ra vẻ bề trên lạnh lùng nói, – Giống như thiếu gia lão gia chơi đùa với những con hát vậy.
Vẫn là ban đêm, vẫn là nơi mà lần đầu tiên họ gặp nhau.
Trong phòng riêng của Hí lâu, cô mặc trang phục diễn, mặt đeo mặt nạ dáng vẻ biếng nhác ngồi trên ghế Thái sư, mà Trần Song Hạc đứng đối diện với cô, trong mắt không còn vẻ quấn quýt nữa, không còn vẻ sùng kính mù quáng nữa mà là phẫn nộ và đau khổ của việc thần tượng đổ vỡ.
– Em đã ở trong rạp hát này nhiều năm. – Ninh Ninh dừng một chút, cô không quen anh ta dùng ánh mắt đó nhìn cô, bởi thế giọng điệu hòa hoãn đi một chút, hy vọng quan hệ giữa hai người có thể hài hòa hơn, – Bao nhiêu con hát tài hoa bởi vì điều này mà bị lừa gạt thân thể, số có thể gả đi cực kỳ ít, còn lại hầu hết đều bị bội tình bạc nghĩa, anh có hiểu không? Anh có tài hoa hơn bất cứ ai trong số bọn họ, anh có tư chất lưu danh sử xanh lại phải bằng lòng biến chất giống bọn họ, đổi tuổi trẻ lấy một khoản tiền ư?
– …Lấy cớ!
Nụ cười Ninh Ninh cứng đờ.
– Luôn mồm là vì anh… – Trần Song Hạc lồ||g ngực phập phồng, hai tay xuôi bên người nắm lại thành quyền, kích động nói, – Nhưng anh không bao giờ muốn em gϊếŧ người!
Nụ cười hoàn toàn biến mất trên mặt Ninh Ninh, cô không còn dịu dàng không còn thỏa hiệp nữa, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Trần Song Hạc, giống như cô nhìn chằm chằm vào những người khác như thế ở trong địa ngục, – Lúc em gϊếŧ Đài Trụ tại sao anh không nói lời này?
Trần Song Hạc sững sờ.
– Lúc em gϊếŧ Đặng Lan tại sao anh không nói lời này? – Cô hỏi tiếp.
– Anh… – Trần Song Hạc ấp úng.
– Lúc em gϊếŧ chủ gánh, sao anh không nói lời này? – Ninh Ninh cười lạnh nói, – Không trả lời được đúng không? Vậy để em nói cho anh biết là tại sao.
Cô đứng lên, bước từng bước đến Trần Song Hạc, cảm giác áp bách mãnh liệt làm cho Trần Song Hạc lùi lại mấy bước.
– Đài Trụ chết, anh mới có cơ hội ra sân khấu. Đặng Lan chết, anh mới không bị một kẻ tiểu nhân ngày ngày giở thủ đoạn xấu sau lưng, sắp xếp cho anh đôi giày nhỏ để đi. Chủ gánh chết, mới không có ai dùng khế ước bán thân của anh suốt ngày nghiền ép tiền lương của anh, còn muốn hiến tặng anh cho đám lão gia quyền thế mua vui.
Ninh Ninh từng bước ép Trần Song Hạc vào trong một góc, rầm một tiếng, lưng anh ta đập vào tường.
– Câm miệng! – Trần Song Hạc dựa lưng vào tường, hai mắt nhìn chằm chằm vào môi cô, thảng như những gì phát ra từ đó không phải là lời nói mà là những con dao cực kỳ sắc bén.
– Họ chết đi rất có lợi cho anh, cho nên anh không nói gì cả.
– Không phải!
– Anh chỉ muốn hưởng thụ những lợi ích mà em mang đến cho anh. – Ninh Ninh nhẹ nhàng vuốt v3 gương mặt của anh ta, nước mắt thấm ướt ngón tay cô, nó như con dao cắt vào lòng cô, cô nở nụ cười vừa đau khổ vừa vui sướиɠ, – Làm gì có chuyện ngon ăn như thế.
– …Ban đầu anh không biết em gϊếŧ người! – Trần Song Hạc đột nhiên hét lên, một tay đẩy cô ra, Ninh Ninh lảo đảo lui lại mấy bước, trong lòng tức giận, đang muốn lại mỉa mai anh ta vài câu thì bắt gặp gương mặt treo nước mắt của anh ta, vừa mù mịt nhìn mình vừa thì thào, – Anh đúng là đố kỵ Đài Trụ, căm ghét Đặng Lan cùng với chủ gánh, nhưng anh chưa bao giờ muốn họ chết, anh càng không bao giờ muốn….muốn em vì anh mà biến thành tội phạm gϊếŧ người.
Anh ta càng nói càng nghẹn ngào, ngồi bệt xuống dưới đất từ từ ôm lấy mình, thỉnh thoảng dùng đầu đập mạnh vào tường, phát ra những tiếng bịch bịch rất vang, khóc đến không thành tiếng.
Bắt gặp anh ta tra tấn bản thân như vậy, những phẫn nộ cùng đố kỵ trong người Ninh Ninh lập tức biến mất.
Cô lẳng lặng nhìn anh ta một lúc lâu rồi đột nhiên đi qua, ôm lấy đầu anh ta, không cho phép anh ta tiếp tục đυ.ng vào tường nữa.
– Em biết anh không phải là người như thế. – Chính cô cũng rơi nước mắt xuống, – Em chỉ quá…quá cô độc…
Vì thế mới không cầm lòng nổi mà muốn kéo anh vào trong bóng tối, không nhịn được mà muốn biến anh trở thành người giống như em…
Cùng lúc đó, trên sân thượng nhà Ninh Ninh.
– Khi còn nhỏ anh luôn thích đưa em đến những nơi cao, em đã mong muốn trong đời nhất định phải trèo l3n đỉnh Everest một lần. – Văn Vũ cầm hai lon bia lạnh, đưa một chai về phía trước không có bóng người, – Anh uống không?
Có một bàn tay vô hình nhận lon bia trong tay anh mở ra, chạm với anh, nhưng mà không hề uống.
Văn Vũ một mình uống một hớp, sau đó thở dài:
– Ninh Ninh không tiện mở miệng, chuyện này vẫn nên để em nói cho anh thì tốt hơn.
Mặc dù không nhìn thấy ai, nhưng mượn lon bia kia anh có thể xác định được vị trí của Thạch Trung Đường, nhìn qua đó, chân thành và nghiêm túc nói:
– Anh, anh đã già rồi.
Lon bia lơ lửng đối diện bỗng run lên rất nhỏ bé khó phát hiện ra.
– Em thật sự đến từ tương lai. – Văn Vũ nói lại tình huống của mình và tình huống của tương lai một chút, sau đó nói, – Từ rất nhiều nghiên cứu cho thấy người đeo mặt nạ có thể sống rất lâu, thậm chí có người sống từ thời triều Minh đến hiện đại, nhưng mà tuy cơ thể không già không có nghĩa là tâm tính không già. Anh, anh cũng giống vậy…
Anh dừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng vào vấn đề.
– Cơ thể của anh không già, nhưng mà trái tim anh thì đã già rồi. – Văn Vũ không đành lòng nói, – Anh xem đi xem lại bộ phim “ Người trong bức họa” không phải là xem Ninh Ninh mà là xem chính anh….xem chính anh đang đóng vai bản thân lúc trẻ của mình.
Trên lon bia có hai vết lõm của dấu vân tay, không biết là do không thích vị bia hay là không thích lời anh nói.
Văn Vũ thầm thở dài.
Có mấy lời nói ra giống như cạo xương cạo thịt, từng miếng thịt thối bị tróc xuống, dĩ nhiên là đau đớn đến mức không muốn sống, thế nhưng lại vẫn một mực lưu tại trên cơ thể, một ngày nào đó sẽ nát vụn tiến vào trong phế phủ.
Anh cũng không muốn nói gì tiếp nữa.
Vấn đề là vấn đề tình cảm giữa họ, không chỉ là vấn đề của riêng họ, mà là vấn đề liên quan đến tất cả mọi người trong tương lai.
– Anh ơi, anh theo đuổi Ninh Ninh là có lý do. – Anh chậm rãi nói, – Bởi vì anh giống như gió không thể dừng lại. Anh nhất định phải theo đuổi một thứ gì đó, thứ này có thể là sự nghiệp có thể là bí mật cũng có thể là phụ nữ, cũng không phải là Ninh Ninh không thể mà là em ấy vẫn luôn không đáp ứng anh, cho nên anh mới tiếp tục theo đuổi. Một khi em ấy đáp ứng thì anh sẽ dừng lại, cuộc sống về sau sẽ là một vũng nước đọng..
Dũng cảm leo l3n đỉnh cao, tìm kiếm sự kích động – trong trí nhớ của Văn Vũ, trong trí nhớ của tất cả mọi người, Thạch Trung Đường là một người như vậy.
Bất kể làm gì, anh đều cố gắng trở thành người giỏi nhất, và anh không chỉ làm một việc, ngoài diễn xuất, anh còn giỏi leo núi, võ thuật, văn hóa và đầu tư, anh đều làm rất giỏi, là kỳ tài mà mấy chục năm thậm chí trăm năm mới xuất hiện, như là một trận cuồng phong đã định sẵn cuốn đi một thời đại.
Chỉ tiếc là chết yểu.
Lấy thân phận một người đeo mặt nạ tái sinh tại Rạp chiếu phim Nhân Sinh. Nơi này không hợp với anh, địa điểm cố định, thời gian diễn xuất cố định, thậm chí có đôi lúc là tiết mục diễn cố định, người tới người đi bên cạnh mình cũng là người đeo mặt nạ cố định.
Như là một vũng nước tù đọng.
Lâu lâu sẽ có một số người đeo mặt nạ mới tiến vào, nhưng cũng không thể làm cho vũng nước tù đọng đó phát sinh biến hóa mà ngược lại sẽ dần dần bị đầm nước đọng đó ăn mòn, trở nên âm u đầy tử khí giống như những người đeo mặt nạ khác.
Thạch Trung Đường không yêu nơi này, cũng sẽ không yêu loại người này.
Anh còn có thể yêu cái gì? Anh còn có thể theo đuổi cái gì?
Không có lựa chọn nào khác ——
– Ninh Ninh em ấy không rõ những cái này, cho nên mới tiếp nhận anh. – Văn Vũ nói, – Nhưng bọn em đều hiểu rõ, cho nên…
Ùng ục ùng ục ùng ục..
Lon bia giơ cao lên trên đỉnh đầu Văn Vũ, giọt bia màu vàng giội từ đầu đến chân anh
– Thằng nhóc thối, tự mình quyết định, em thì hiểu cái gì chứ? – Thạch Trung Đường giội lon bia, ánh mắt kiềm chế, giận quá thành cười, – Nếu như anh không yêu em ấy thì anh đã không quay lại…Nhìn tóc của anh đi!
Ánh tà dương đỏ như máu chiếu vào trên đầu Thạch Trung Đường, tóc của anh vẫn đen nhưng cũng đã dần trắng rồi.
– Ai nói người đeo mặt nạ sẽ không già? Mỗi một giây một phút anh đứng ở đây thì đều sẽ già đi…À, quên mất là em trai không nhìn thấy. – Thạch Trung Đường thu lon bia rỗng về, chế giễu nói, – Chẳng qua là em trai chỉ muốn nhìn thấy những thứ em muốn thấy, em nói có đúng không? Hở đại thiện nhân, chúa cứu thế?
Văn Vũ đưa tay lau nước bia trên mặt, vẻ mặt không biểu cảm nhìn đối phương.
– Em cứ luôn miệng nói muốn cứu vớt nhân loại, làm sao, người đeo mặt nạ cũng không phải là người à? – Thạch Trung Đường gõ gõ mặt nạ của mình, – Có thứ đồ chơi này, địa vị của anh ở trong lòng em còn không bằng những người xa lạ mà ngay cả em cũng không biết đúng không?
– Anh muốn đưa Ninh Ninh tiến vào rạp chiếu phim phải không? – Văn Vũ trầm giọng nói, – Em đang đi tìm lý do khiến em ấy đi vào trong đó. Em ấy không thể nào chủ động đi vào được, nhất định là xảy ra biến cố gì đó, hoặc là có người ép em ấy đi vào, ứng cử viên không nhiều, mẹ của em ấy, anh, hoặc cũng có thể là em…
– Ha ha, người đeo mặt nạ cũng không có gì không tốt, so rất nhiều người thì còn có máu có thịt hơn nhiều…
– Mẹ của em ấy chắc chắn là không thể, em cũng không, có khả năng nhất chính là anh…
Hai người nói đi nói về, bởi vì không nhìn thấy nhau không nghe thấy nhau, cho nên giữa hai người không thể nào nói thông được.
– Hừ, đúng là nước đổ đầu vịt. – Thạch Trung Đường lần thứ n không kiên nhẫn, anh hừ một tiếng, ném lon bia đi, lon bia sượt qua người Văn Vũ, thanh âm trầm thấp, thong thả nói, – Chuyện bọn anh em đừng có xen vào. Sớm sống chiều chết, đây là lời hứa của em ấy.
Tương lai thế nào anh sẽ không quan tâm đến.
Bởi vì anh căn bản không hề có tương lai!
Lon bia vẽ một hình parabol trong không trung và đáp xuống cạnh thùng rác, làn gió thổi nó rơi xuống cầu thang và đáp xuống ngay trước mặt một con mèo đang nằm sưởi nắng trên vỉa hè.
– Meo! – Con mèo giật mình lông dựng đứng lên, nhanh chóng chạy trốn khỏi vỉa hè.
Một giây sau, một chiếc xe gắn máy phóng qua chỗ nó vừa nãy nép mình, bỏ lại một lon bia nát bét.
Con mèo giật giật lỗ tai bên phải, ngẩng đầu nhìn mái nhà nơi có lon bia rơi xuống.
Một cuộc tranh chấp, một cuộc tan rã trong không vui, một lon bia bị vứt đi đã thay đổi vận mệnh của nó.
Điều gì sẽ thay đổi trong tương lai?
Hết chương 167